Căn phòng Hạ Vân được sắp xếp không giống bất kỳ căn phòng ngủ nào cô từng thấy. Mọi thứ đều được bài trí tối giản đến mức lạnh lẽo, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng xa xỉ đến choáng ngợp. Không có những vật dụng cá nhân ấm cúng, không có dấu vết của sự sống hay bất kỳ món đồ trang trí nào mang lại cảm giác thân thuộc. Duy nhất một chiếc giường đứng sừng sững giữa phòng, thu hút mọi ánh nhìn của cô.
Đó là một chiếc giường trắng tinh khôi, trắng đến mức gần như phát sáng trong ánh đèn mờ ảo, không một nếp nhăn, không một gợn bẩn, như thể nó chưa từng được ai chạm vào. Ga trải giường và vỏ gối làm từ chất liệu lụa hoặc satin cao cấp nhất, mềm mại đến không tưởng, nhưng lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo khó tả. Hạ Vân tiến lại gần, ngón tay rụt rè chạm vào bề mặt vải, cảm giác mát lạnh xuyên thấu đầu ngón tay. Nó không giống bất kỳ chiếc giường nào trong trí nhớ cô, nó mang một vẻ thanh khiết đến ám ảnh.
Lâm Phong đứng cạnh cô, cao lớn và uy nghiêm, như một pho tượng tạc từ đá. Ánh mắt chú ta sắc lạnh, quét qua Hạ Vân từ đầu đến chân một cách chậm rãi, kỹ lưỡng, như thể đang phân tích từng milimet cơ thể cô, từng đường nét trong tâm hồn cô. Cái nhìn ấy khiến Hạ Vân cảm thấy trần trụi, dù cô vẫn mặc nguyên quần áo. Nó không phải là cái nhìn ngưỡng mộ, mà là một sự định giá, một sự kiểm tra nghiêm ngặt.
Rồi, giọng chú ta trầm thấp, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, như một lời phán quyết, hay một câu thần chú ma quái: "Chỉ khi đủ thuần khiết mới được nằm ở đây."
Câu nói ấy như một cái tát vào nhận thức của Hạ Vân. Thuần khiết? Tại sao chú lại nói như vậy? Cô vốn dĩ là một cô gái trong sáng, nhưng cái cách Lâm Phong nói, cái ánh mắt chú ta nhìn, lại khiến cô cảm thấy như mình đang bị xét xử. Nó như một lời tuyên bố đầy ẩn ý, một yêu cầu ngầm mà cô không thể hiểu nổi. Liệu có phải chú ta đang ám chỉ điều gì đó đã mất đi, hay điều gì đó cô cần phải giữ gìn?
Một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi trong lòng Hạ Vân, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chiếc giường trắng tinh ấy, thoạt nhìn thì thánh thiện, giờ đây lại mang một vẻ kỳ lạ, gần như đáng sợ. Nó không chỉ là nơi để ngủ, mà là một thử thách, một tiêu chuẩn mà chú ta đặt ra. Hạ Vân cảm thấy mình như bị đặt lên bàn cân, bị đo đếm bởi những quy tắc vô hình của Lâm Phong.
Cô đứng chết lặng, nhìn chiếc giường, và rồi nhìn chú. Một sự hỗn loạn cảm xúc dâng lên trong lòng cô: sợ hãi, bối rối, và cả một chút tò mò cấm kỵ. Cô không biết chiếc giường trắng này sẽ đưa cô đến đâu, nhưng một điều chắc chắn, cuộc sống của cô từ giờ sẽ không còn bình thường nữa. Nó sẽ xoay quanh chiếc giường này, và xoay quanh những điều kỳ lạ mà Lâm Phong muốn cô học được.