Đêm đó, trên chiếc Giường Đen, không khí đặc quánh một sự nặng nề, một sự chờ đợi nghẹt thở. Ánh trăng từ ô cửa sổ chỉ đủ soi mờ ảo căn phòng, khiến mọi thứ trở nên bí ẩn và đầy dục vọng. Hạ Vân nằm đó, toàn thân căng cứng, cảm nhận từng nhịp đập dữ dội của trái tim mình. Cô biết, điều không thể tránh khỏi đang đến.
Lâm Phong tiến đến bên giường, bóng chú ta đổ dài, bao trùm lấy Hạ Vân. Chú ta không nói một lời, nhưng sự hiện diện ấy đã đủ để khiến cô nghẹt thở. Hạ Vân nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận sự thô bạo, sự đau đớn mà cô đã hình dung. Thế nhưng, điều khiến cô kinh hoàng và bối rối tột độ lại là sự dịu dàng quái đản trong những cái chạm đầu tiên.
Bàn tay Lâm Phong không vồ vập, không thô lỗ. Ngón tay chú ta lướt nhẹ trên làn da trần của cô, từ eo lên đến sườn, rồi dừng lại ở hõm cổ. Mỗi cái chạm đều chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Cảm giác ấm nóng từ bàn tay chú ta lan tỏa, không chỉ trên da thịt mà còn len lỏi vào từng tế bào của Hạ Vân. Nó không phải sự sợ hãi đơn thuần, mà là một cảm giác tê dại, rùng mình, một sự kích thích lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Hơi thở nóng ấm của Lâm Phong phả vào vành tai Hạ Vân khi chú ta khẽ cúi xuống. Giọng chú ta không vang lên, chỉ là một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, như thể đang tận hưởng sự căng thẳng của cô. Chú ta bắt đầu khám phá cơ thể cô một cách tinh tế, mỗi cử động đều mang theo sự dụ dỗ, sự kiểm soát ngầm. Hạ Vân cảm thấy cơ thể mình phản ứng lại một cách không kiểm soát – một sự phản bội từ chính bản năng, khiến cô vừa kinh tởm vừa bị cuốn hút.
Đôi khi, chú ta dừng lại, để cô có thời gian cảm nhận, để cô đấu tranh với chính mình. Nhưng mỗi khoảnh khắc dừng lại đó lại càng khiến sự bối rối của Hạ Vân tăng lên gấp bội. Cô muốn vùng vẫy, muốn hét lên, nhưng cơ thể cô lại như bị khóa chặt bởi một thứ ma lực vô hình. Nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì sự giằng xé nội tâm đến tột cùng, vì sự nhận thức về những gì đang xảy ra.
Lâm Phong tiếp tục, không một lời nói, chỉ bằng những cái chạm, những cử động đầy chủ đích, dường như muốn kéo Hạ Vân vào sâu hơn trong vòng xoáy dục vọng. Cô cảm thấy sự đau đớn xen lẫn với một loại khoái cảm lạ lùng, một sự kích thích cấm kỵ đang dần thức tỉnh trong cô. Đó không chỉ là sự xâm phạm thể xác, mà còn là một cuộc xâm lăng tinh thần, một sự thao túng đến mức Hạ Vân không thể phân biệt ranh giới giữa nỗi sợ hãi và dục vọng.
Đêm đó, trên chiếc Giường Đen, giới hạn thể xác của Hạ Vân đã bị phá vỡ. Nhưng quan trọng hơn, giới hạn tinh thần và cảm xúc của cô cũng đã bị lung lay dữ dội. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là sự cưỡng ép, mà còn là một sự khởi đầu cho một dạng "sủng biến thái" mới, nơi Lâm Phong khéo léo gieo mầm những khao khát cấm kỵ vào tâm hồn non nớt của cô. Hạ Vân đã bước qua ranh giới, và một phần trong cô đã chấp nhận sự biến đổi đáng sợ này, chìm sâu vào vòng xoáy của dục vọng và sự phục tùng.