Sáng hôm đó, không khí trong biệt thự Lâm Phong đặc quánh một sự thay đổi. Hạ Vân cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra ngay khi Lâm Phong xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt chú ta sâu thẳm và kiên định hơn bao giờ hết. Không có lời giải thích, không một chút biểu cảm, Lâm Phong chỉ đơn giản tuyên bố, giọng điệu lạnh lùng và dứt khoát như một lời phán xét: "Em đã không còn xứng với Giường Trắng nữa."
Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc lẹm, cắt đứt hoàn toàn những sợi dây mong manh cuối cùng níu giữ Hạ Vân với sự ngây thơ, thuần khiết. Cô không còn giật mình, không còn phản kháng. Trong sâu thẳm, Hạ Vân biết điều đó là đúng. Chiếc Giường Trắng đã trở thành nơi chứng kiến những cái chạm ám muội, những trò chơi kiểm soát, và cả sự thật nghiệt ngã về người mẹ cô. Nó đã không còn là biểu tượng của sự trong sáng nữa, mà là một bằng chứng cho sự vấy bẩn đã bắt đầu.
Lâm Phong không đợi Hạ Vân phản ứng. Chú ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, không thô bạo nhưng đủ mạnh để kéo cô đi theo. Từng bước chân của Hạ Vân trên sàn đá cẩm thạch của biệt thự giờ đây nặng trĩu, không phải vì sự sợ hãi mà là vì một sự chấp nhận, một sự cam chịu lạ lùng. Cô đi theo chú qua những hành lang dài, tối tăm, vào một phần khác của biệt thự mà cô chưa từng đặt chân tới.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Hạ Vân chết lặng. Căn phòng mới lớn hơn, bài trí cầu kỳ hơn, và đặc biệt, tất cả đều được bao trùm bởi tông màu tối. Ở giữa căn phòng, một chiếc giường lớn hiện ra, nổi bật đến mức ám ảnh. Không còn là màu trắng tinh khôi, mà là một màu đen tuyền, sâu thẳm và đầy mê hoặc. Ga trải giường và gối đều làm từ lụa đen bóng loáng, mạnh mẽ, bí ẩn, và tràn đầy vẻ quyến rũ chết người.
Chiếc Giường Đen không chỉ là một món đồ nội thất. Nó là một lời tuyên bố ngầm, một sự khẳng định rõ ràng rằng Lâm Phong đã quyết định đẩy Hạ Vân vào một giai đoạn mới, đen tối hơn, nơi những giới hạn sẽ bị phá vỡ, nơi sự kháng cự sẽ trở nên vô nghĩa. Ánh mắt Lâm Phong dán chặt vào Hạ Vân, như thể ông ta đang nhìn thấu tâm can cô, nhìn thấy những gì đang dần biến đổi bên trong cô. Trong ánh mắt đó, cô thấy sự thỏa mãn, sự chiếm hữu, và cả một sự kỳ vọng bệnh hoạn.
Hạ Vân bước vào căn phòng, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo nhưng cũng đầy sức hút bao trùm lấy mình. Chiếc Giường Đen như nuốt chửng mọi ánh sáng, mọi sự trong sáng còn sót lại trong cô. Nó không còn là nơi để nghỉ ngơi, mà là một sân khấu cho những màn trình diễn mới của sự kiểm soát, của những dục vọng bị kìm nén. Cô biết, đây là nơi cô sẽ đối mặt với những thử thách lớn hơn, những giới hạn về thể xác và tinh thần sẽ bị kéo căng đến tột cùng.
Sự chuyển đổi từ Giường Trắng sang Giường Đen không chỉ là sự thay đổi về không gian vật lý, mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong tâm lý của Hạ Vân. Cô không còn là cô gái ngây thơ sợ hãi nữa. Giờ đây, cô đang đứng trước ngưỡng cửa của một sự biến đổi đáng sợ, nơi những điều cấm kỵ sẽ dần trở thành hiện thực, và bản năng của cô sẽ bị thao túng, bị uốn nắn theo ý muốn của người chú bệnh hoạn. Cô đã chính thức bước vào lãnh địa của bóng tối, nơi sự cưỡng ép và thử thách giới hạn sẽ bắt đầu.