"Thú vị. Em là người phụ nữ thú vị nhất mà tôi từng gặp."
Lời nói của Mặc Cảnh Thâm phá vỡ sự im lặng, nhưng lại khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng. Anh không tức giận, không tra hỏi, mà là một sự thừa nhận. Anh thừa nhận cô là một đối thủ xứng tầm.
Tô Dao bình tĩnh đứng dậy, đối mặt với anh. Vỏ bọc ngây thơ đã được cởi bỏ, giờ đây cô là Red Fox, tự tin và sắc bén. "Chủ tịch Mặc quá khen rồi. Tôi chỉ là một sinh viên nghèo ham học hỏi thôi." Cô mỉa mai đáp lại.
Mặc Cảnh Thâm khẽ cười. Anh xoay người, bước về phía quầy bar mini được làm bằng đá cẩm thạch đen tuyền. Anh lấy ra một chai Macallan 25 năm và hai chiếc ly pha lê. Tiếng những viên đá lạnh va vào thành ly nghe lanh canh trong không gian tĩnh mịch.
Anh đặt một ly xuống trước mặt Tô Dao. "Uống một ly chứ, Red Fox?"
Hành động này của anh chứa đầy ẩn ý. Anh không còn coi cô là một cô sinh viên nhỏ bé, mà là một đối tác, một người ngang hàng có thể cùng anh thưởng thức một ly rượu mạnh.
Tô Dao không từ chối. Cô cầm lấy ly rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh dưới ánh đèn. Cô nhấp một ngụm nhỏ, vị cay nồng và ấm áp lan tỏa trong cổ họng. Ánh mắt cô và anh giao nhau qua làn khói mờ ảo của ly rượu. Ván cờ đã chuyển sang một giai đoạn mới.
Họ ngồi xuống hai chiếc ghế sofa đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn kính sang trọng. Giống như hai đối tác đang chuẩn bị cho một cuộc đàm phán quan trọng.
"Tại sao?" Mặc Cảnh Thâm lên tiếng trước, giọng anh trầm và đầy từ tính. "Một hacker ở đẳng cấp của em, có thể có bất cứ thứ gì mình muốn. Tiền bạc, danh vọng. Tại sao lại phải đóng giả làm một cô sinh viên nghèo khổ, hậu đậu?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu mọi bí mật. "Và tại sao lại là tôi? Tại sao lại nhắm vào Mặc thị? Dữ liệu dự án 'Thiên Lang' của tôi bị khóa. Vài tuần sau, em 'vô tình' xuất hiện trong cuộc đời tôi. Và đêm nay, khi K.O tấn công Mặc thị, em lại 'vô tình' có mặt ở nhà tôi và 'vô tình' giải cứu. Em có nghĩ những sự trùng hợp này hơi nhiều quá không, Tô Dao?"
Anh đã lật hết những quân bài của mình lên bàn. Anh cho cô thấy rằng anh đã biết tất cả, chỉ còn chờ một lời giải thích từ chính cô.
Tô Dao đặt ly rượu xuống. Cô biết, đã đến lúc phải nói ra sự thật. Để có được sự tin tưởng của con sói này, cô phải cho nó thấy một phần con người thật của mình. Hơn nữa, kẻ thù của anh, cũng chính là kẻ thù của cô.
"Vì tôi không cần tiền, cũng không cần danh vọng," cô nói, giọng nói trong trẻo nhưng giờ đây lại nhuốm một nỗi buồn và sự căm hận lạnh lẽo. "Thứ duy nhất tôi cần, là công lý."
Cô bắt đầu kể câu chuyện của mình. "Hai năm trước, ba mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Họ là những kỹ sư phần mềm xuất sắc, chủ của một công ty công nghệ nhỏ nhưng đầy tiềm năng. Báo cáo của cảnh sát nói rằng xe của họ bị mất phanh. Nhưng tôi không tin."
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh. "Tôi là người hiểu rõ về công nghệ hơn ai hết. Chiếc xe đó có hệ thống an toàn tối tân, không thể nào lại xảy ra lỗi ngớ ngẩn như vậy. Tôi đã dành hai năm qua để điều tra."
Cô kể lại quá trình mình đã tìm ra chiếc xe sedan màu đen, nhận dạng được tên sát thủ Hắc Lang, và lần theo dấu vết dòng tiền.
"Mọi khoản thanh toán cho Hắc Lang đều được thực hiện thông qua một chuỗi công ty vỏ bọc. Và sau khi xuyên qua lớp vỏ bọc cuối cùng, tôi đã tìm ra kẻ đứng đằng sau tất cả," cô ngừng lại, nhìn thẳng vào Mặc Cảnh Thâm. "Là Tập đoàn K.O."
Nghe đến cái tên K.O, đôi mắt Mặc Cảnh Thâm khẽ nheo lại.
"Tôi vào trường đại học này, đóng giả làm một sinh viên bình thường, là để có cơ hội tiếp cận anh," Tô Dao nói thẳng. "Vì tôi biết, cuộc chiến giữa anh và K.O là khốc liệt nhất. Tôi muốn ở gần trung tâm của cơn bão, để có thể tìm ra kẻ đã thực sự ra lệnh giết ba mẹ tôi, và tại sao chúng lại làm vậy."
Câu chuyện của cô kết thúc. Không khí trong phòng lại chìm vào im lặng. Mặc Cảnh Thâm không nói gì. Anh đứng dậy, bước về phía bức tường kính khổng lồ, nhìn xuống thành phố Thượng Hải hoa lệ về đêm.
Câu chuyện của cô đã giải đáp mọi thắc mắc của anh. Nó cũng khớp với những gì anh biết về sự tàn nhẫn và vô nhân tính của đối thủ. Anh không hề nghi ngờ lời cô nói. Anh chỉ cảm thấy, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ, kiêu ngạo của Red Fox, lại là một cô gái trẻ phải gánh trên vai một mối thù sâu như biển. Một sự đồng cảm và một cảm giác muốn bảo vệ len lỏi vào trái tim sắt đá của anh.
Anh không đưa ra những lời an ủi sáo rỗng. Anh chỉ nói một câu đơn giản, nhưng lại là một lời khẳng định đầy trọng lượng.
"Kẻ đứng đầu K.O, Lôi Thiên, là kẻ thù không đội trời chung của tôi."
Anh xoay người lại, nhìn thẳng vào Tô Dao. Ánh đèn thành phố hắt vào từ phía sau, khiến bóng dáng anh càng thêm cao lớn và quyền lực.
"Người xưa có câu," anh nói, giọng trầm ổn. "Kẻ thù của kẻ thù... là bạn."
Anh không nói "chúng ta hãy hợp tác". Anh không đưa ra một lời đề nghị rõ ràng. Nhưng ý tứ trong câu nói đó đã quá rõ ràng. Anh đang mở ra một cánh cửa, đề nghị một liên minh giữa hai con người đứng trên đỉnh cao của hai thế giới khác nhau, cùng nhắm về một kẻ thù chung.
Tô Dao nhìn anh, ly rượu trên tay cô khẽ sóng sánh. Cô đến đây để thăm dò một kẻ tình nghi. Nhưng có lẽ, cô đã tìm thấy một đồng minh mạnh mẽ nhất mà cô không bao giờ có thể ngờ tới. Ván cờ này, đã đến lúc phải thay đổi cách chơi rồi.