Ngồi trong chiếc Rolls-Royce đang lướt đi trong im lặng, gương mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh như một khối băng vĩnh cửu. Không khí trong xe đặc quánh lại, đến nỗi Lãm Phong ngồi ở ghế phụ cũng cảm thấy khó thở. Anh ta biết, chủ tịch đang tức giận. Một cơn giận không bộc phát ra ngoài, nhưng còn đáng sợ hơn cả ngàn cơn bão.
Trong đầu Mặc Cảnh Thâm, hình ảnh Tô Dao ngồi trên ghế đá, mỉm cười rạng rỡ với một người đàn ông khác, cứ lặp đi lặp lại như một cuốn phim bị lỗi. Nụ cười đó, đáng lẽ chỉ được dành cho một mình anh. Con thỏ nhỏ mà anh đang nhắm tới, lại có kẻ khác dám bén mảng đến gần sao? Một cảm xúc xa lạ và dữ dội, mà người thường gọi là "ghen tuông", cuộn trào trong lồng ngực anh. Anh không thích cảm giác này. Nó khiến anh mất kiểm soát. Và bất cứ thứ gì làm Mặc Cảnh Thâm mất kiểm soát, anh đều có một cách xử lý duy nhất: loại bỏ nó.
Chưa đầy một giờ sau, một tập tài liệu chi tiết đã nằm trên máy tính bảng của anh. Tên: An Tử Khiêm. Tuổi: 22. Chuyên ngành: Sinh viên năm cuối xuất sắc khoa Kiến trúc, Chủ tịch Hội sinh viên. Thành tích: Nhận học bổng toàn phần của Mặc thị, nhiều lần đoạt giải thưởng thiết kế trong nước, được các giáo sư đánh giá là tài năng trẻ triển vọng nhất của khoa. Tính cách: Ôn hòa, tốt bụng, nhiệt tình, được lòng mọi người.
Mặc Cảnh Thâm đọc xong, đôi mày kiếm nhíu chặt lại. Một lý lịch quá hoàn hảo, quá sạch sẽ. Một đối thủ vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại tốt bụng. Một "tình địch" như vậy còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần một tên công tử bột như Lý Hạo. Anh không thể dùng những thủ đoạn thông thường để tấn công một người như vậy. Phải dùng một cách khác, một cách vừa có thể loại bỏ được cái gai trong mắt, lại vừa phải trông thật "cao thượng".
Về đến văn phòng, anh lập tức triệu tập trưởng phòng pháp lý và phòng quan hệ công chúng.
"Tôi muốn Mặc thị tài trợ xây dựng một 'Khu phức hợp Sáng tạo' cho trường Đại học Kinh tế," anh ra lệnh, giọng không một chút do dự. "Bao gồm một thư viện điện tử hiện đại, một phòng lab công nghệ cao và một studio thiết kế. Ngân sách không phải là vấn đề."
Cả hai vị trưởng phòng đều sững sờ trước quyết định đột ngột này. Đây là một khoản đầu tư khổng lồ, hoàn toàn không có trong kế hoạch.
Mặc Cảnh Thâm không để cho họ có thời gian thắc mắc. Anh nói tiếp, giọng đều đều. "Trong thỏa thuận tài trợ, hãy thêm vào một điều khoản về việc thúc đẩy trao đổi sinh viên quốc tế. Cụ thể, Mặc thị sẽ tài trợ một dự án hợp tác nghiên cứu về 'Kiến trúc xanh' với trường Đại học Kỹ thuật Munich ở Đức, một trong những trường hàng đầu thế giới. Thời gian một năm. Mặc thị sẽ 'đề cử' sinh viên ưu tú nhất của khoa Kiến trúc làm trưởng nhóm sinh viên tham gia dự án này."
Anh liếc nhìn tập tài liệu về An Tử Khiêm trên bàn. "Để xem nào... sinh viên ưu tú nhất khoa Kiến trúc... An Tử Khiêm, đúng không? Một tài năng như vậy, Mặc thị chúng ta nên tạo điều kiện để bồi dưỡng. Sắp xếp cho cậu ta đi ngay trong tuần tới."
Lý do quá hoàn hảo. Bề ngoài, đây là một hành động vô cùng hào phóng, vừa tài trợ cho trường, vừa tạo cơ hội cho một tài năng trẻ. Nhưng thực chất, đây là một lệnh "lưu đày" không thể chối từ, đẩy tình địch của anh sang bên kia bán cầu trong vòng một năm.
Ngày hôm sau, cả trường Đại học Kinh tế chấn động trước thông tin Tập đoàn Mặc thị sẽ tài trợ một khoản tiền khổng lồ để xây dựng khu phức hợp mới. Ngài hiệu trưởng vui mừng đến nỗi không nói nên lời. Và trong niềm vui chung đó, một "tin vui" khác được công bố. An Tử Khiêm, niềm tự hào của khoa Kiến trúc, đã được đích thân Tập đoàn Mặc thị lựa chọn để dẫn đầu một dự án giao lưu danh giá tại Đức.
An Tử Khiêm nhận được tin báo từ văn phòng hiệu trưởng mà vẫn còn ngơ ngác. Cơ hội này giống như một giấc mơ từ trên trời rơi xuống. Bất kỳ sinh viên nào cũng phải ao ước. Nhưng niềm vui chưa kịp đến thì một sự hụt hẫng đã ập tới. Anh sẽ phải đi ngay trong tuần tới, phải rời xa nơi này trong một năm. Rời xa bạn bè, và... rời xa Tô Dao, cô gái mà anh chỉ vừa mới có can đảm để tiếp cận.
Với một tâm trạng phức tạp, anh đi tìm Tô Dao. Anh thấy cô đang ngồi đọc sách ở ghế đá quen thuộc dưới tán cây.
"Tô Dao," anh gọi. "Anh... có chuyện muốn nói với em."
Anh kể cho cô nghe về "cơ hội ngàn vàng" của mình. Anh cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng trong mắt lại không giấu được sự tiếc nuối. "Đây là một cơ hội rất lớn... anh không thể từ chối. Chỉ là... hơi đột ngột quá." Anh nhìn cô, giọng có chút buồn bã. "Phải chi anh có thể ở lại lâu hơn một chút."
Tô Dao lắng nghe, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui mừng cho anh. "Trời ơi, chúc mừng đàn anh! Đây là một cơ hội tuyệt vời đó ạ! Anh phải cố gắng nhé!"
Nhưng trong lòng cô lại đang nổi lên một cơn sóng lạnh lẽo. Mặc Cảnh Thâm. Chắc chắn là anh ta. Mới hôm qua anh ta nhìn thấy cô và An Tử Khiêm nói chuyện, hôm nay An Tử Khiêm đã bị "phát vãng" sang tận châu Âu. Sự bá đạo, sự chiếm hữu và quyền lực của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ. Anh ta thậm chí không cần ra mặt, chỉ cần một vài sắp đặt nhẹ nhàng cũng đủ để thay đổi vận mệnh của một con người.
Sau khi tạm biệt An Tử Khiêm, Tô Dao quay về ký túc xá. Cô vừa mở điện thoại lên thì thấy một tin nhắn từ một số máy lạ. Tin nhắn không có một chữ nào, chỉ có một tập tin hình ảnh.
Cô mở ra. Đó là một bức ảnh được chụp từ xa, nhưng vô cùng sắc nét. Bức ảnh chụp lại cảnh cô và An Tử Khiêm đang ngồi nói chuyện vui vẻ trên ghế đá ngày hôm qua.
Ting.
Một tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó. Vẫn từ số máy lạ. Lần này chỉ có một từ duy nhất.
"Ngoan."
Tô Dao nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt ngây thơ, rụt rè biến mất không còn một dấu vết. Thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng, đầy thách thức. Mặc Cảnh Thâm không chỉ loại bỏ tình địch, anh ta còn đang gửi cho cô một lời cảnh cáo ngầm, một sự khẳng định chủ quyền đầy bá đạo.
"Mặc Cảnh Thâm," cô thì thầm với chính mình. "Anh đúng là một tên bạo chúa ghen tuông. Nhưng..."
Đôi mắt cô lóe lên sự hứng thú. "...trò chơi này, tôi lại càng thấy thích rồi đấy."