bác sĩ của ác ma

Chương 10: "Bàn Tay Vàng" Ra Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tình hình vô cùng nguy cấp. Mảnh kim loại găm vào vai Mặc Cảnh Thâm nằm rất gần động mạch chủ, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể gây xuất huyết ồ ạt và tử vong. Bác sĩ riêng của gia tộc họ Mặc, sau khi xem xét vết thương, đã tái mặt và lắc đầu.

"Lâm tổng, vết thương quá nguy hiểm. Chúng tôi không đủ trang thiết bị và khả năng để thực hiện ca phẫu thuật này ở đây. Phải đưa ngài đến bệnh viện ngay lập tức."

"Không được!" Cảnh Thâm gằn giọng, dù đang rất đau. "Tin tức tôi bị thương không thể lọt ra ngoài. Lão Hổ vẫn đang theo dõi. Nếu hắn biết tôi đang yếu thế, hắn sẽ lập tức tấn công."

Mọi người trong phòng đều rơi vào im lặng, không khí nặng nề như chì.

Đúng lúc đó, Triệu Lam Dư, người đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của một bác sĩ, bước tới. "Để tôi làm," cô nói, giọng nói không một chút do dự.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

"Cô?" vị bác sĩ già hoài nghi. "Bác sĩ Triệu, tôi biết cô là một chuyên gia giải phẫu thần kinh, nhưng đây là một ca phẫu thuật mạch máu vô cùng phức tạp."

"Tôi đã từng thực hiện những ca tương tự," Lam Dư đáp, ánh mắt cô đầy tự tin. "Ở đây có phòng y tế, trang thiết bị cơ bản đều có đủ. Chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi. Ngay lập tức."

Sự quyết đoán và khí thế tỏa ra từ người cô khiến không ai dám phản đối. Ngay cả Mặc Cảnh Thâm cũng im lặng nhìn cô, trong mắt anh là một sự tin tưởng tuyệt đối.

Phòng y tế của biệt thự nhanh chóng được biến thành một phòng phẫu thuật dã chiến. Lam Dư thay đồ phẫu thuật, đeo găng tay, dáng vẻ của một "Bàn Tay Vàng" lạnh lùng, chuyên nghiệp đã trở lại.

Ca phẫu thuật bắt đầu. Lam Dư hoàn toàn tập trung, đôi tay cô di chuyển một cách chính xác và ổn định đến kinh ngạc. Cô tỉ mỉ bóc tách từng lớp cơ, tiếp cận mảnh kim loại đang nằm sát động mạch. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, nhưng đôi tay cô không hề run rẩy.

Trong khoảnh khắc đó, vai trò của họ đã hoàn toàn đảo ngược. Anh, ông trùm nắm giữ sinh mạng của bao người, giờ đây lại đang phó mặc tính mạng của mình cho cô. Cô, người tù nhân bị anh giam cầm, giờ đây lại là người duy nhất có thể cứu sống anh. Cô có thể dễ dàng tạo ra một "sơ suất" nhỏ, để anh chết trên bàn mổ, và cô sẽ được tự do.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô một giây rồi biến mất. Cô là một bác sĩ. Lời thề Hippocrate đã ăn sâu vào máu của cô. Và hơn thế nữa, cô nhận ra, mình không muốn anh chết. Người đàn ông này, dù có tàn nhẫn và bá đạo, nhưng cũng đã che chở cho cô, đã cho cô hy vọng trả thù. Và... có lẽ, còn vì một lý do nào đó khác nữa mà cô chưa dám thừa nhận.

Sau nhiều giờ căng thẳng, cuối cùng Lam Dư cũng đã gắp thành công mảnh kim loại ra ngoài và khâu lại động mạch một cách hoàn hảo. Ca phẫu thuật đã thành công.

Khi cô tháo khẩu trang ra, cả người cô gần như lả đi vì kiệt sức. Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đã đều đặn trở lại. Cô đã cứu sống kẻ đã giam cầm mình. Và trong lòng cô, một cảm xúc phức tạp, một sự gắn kết không thể chối bỏ, đã thực sự nảy mầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.