Bạch Hổ Tinh Quân

Chương 22: Chương 22


trước sau

Từ đầu tiệc đến giờ, Tử Khuê luôn thắc mắc vì sao sư muội của mình không hiện diện? Giờ thấy Tống Thuỵ đi với vị hôn phu, Tử Khuê bỗng nghe lòng ngập tràn cảm giác xót xa, mất mát. Mùi hương tóc Tống Thuỵ như thoảng đâu đây, nhắc nhở lại kỷ niệm đêm nào trong Vĩnh Xương đại lữ điếm, tại chính thành Dụ Châu này, Thiết Đảm Hồng Nhan vì sợ ma mà đã ngủ chung với chàng.

Tử Khuê cũng không quên được lúc chàng và nàng sát cánh vào sinh ra tử trong trận đại chiến trước cửa Kỹ gia trang. Chàng bỗng rung mình vì thức ngộ rằng đã yêu Tống Thuỵ mà không biết. Và chắc chắn là Thiết Đảm Hồng Nhan cũng yêu chàng, nếu không đã chẳng dám đồng sàng.

Tử Khuê vô cùng hối tiếc và chỉ còn có cách tự an ủi rằng song phương đều đã yên phận. Chàng có vợ và nàng có chồng, tình cũ sẽ phai dần theo năm tháng.

Tử Khuê sẽ kiềm chế được nỗi lòng, nhìn chăm chú gương mặt thanh tú, thoảng buồn của người xưa. Bất chợt, Tống Thuỵ cũng nhìn về phía chàng, nháy mắt mấy lượt như ra hiệu gì đó.

Tử Khuê bàng hoàng hiểu ngay rằng nàng đang bị hán tử kia khống chế và cầu cứu mình. Chàng khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý để Tống Thuỵ yên lòng.

Tử Khuê đang vắt óc suy nghĩ kế sách thì Vô Tướng Quỷ Hồ Dịch Quan San bước vào, kề tai chàng nói nhỏ:

- Này muội phu! Một tên trong bọn hàng binh Xoa Lạp Cốc đã nhận ra lai lịch kẻ đi cùng vớ Thiết Đảm Hồng Nhan. Gã ta chính là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc đấy. Tên hàng binh không biết danh tính của gã, nhưng theo lời của Lư Công Đán thì gã ta họ Nhạc tên Cuồng Loan.

Tử Khuê thở dài:

- Tống sư muội vừa nháy mắt cầu cứu. Tiểu đệ đang tự hỏi họ Nhạc đã khống chế nàng ta bằng thủ đoạn đặc biệt gì? Nếu không thì nàng ta đã có thể vạch mặt gã ta giữa chốn đông người này và li khai.

Dịch Quan San tư lự bảo:

- Thiết Đảm Hồng Nhan nổi tiếng là người không sợ chết thì chắc là bị ràng buộc bởi an nguy của người thân hoặc lời thề nguyền gì đấy? Theo ý ta thì muội phu hãy hoá trang thành Cầu Nhiêm Đại Hiệp Hàn Thiếu Lăng, dùng thân phận sư huynh mà hỏi han nguyên cớ và tuỳ cơ giải cứu Tống Thuỵ.

Gã dặn dò Tử Khuê vài câu nữa rồi bỏ đi. Ở đây Tử Khuê kể rõ tình hình với Phá Sơn Quyền Trình Kiếm Các, nhờ ông báo lại cho những người khác. Sau đó chàng giả vờ đi thay áo, rời khỏi bàn tiệc.

Chàng lần đến phía sau hòn giả sơn lớn nhất trong hoa viên, cách tường Đông Lư gia trang chỉ mười mấy trượng. Nơi đây rất vắng vẻ vì mọi người đang mải ăn nhậu, chẳng hơi đâu mà đi ngoạn cảnh.

Lát sau, Dịch Quan San cũng xuất hiện, mang theo tay nải và đồ nghề hoá trang, lấy từ trong xe song mã ra. Gã chỉ mất có nửa khắc để biến Tử Khuê thành Cầu Nhiêm Đại Hiệp với làn da rám nắng và bộ râu rậm rì. Đấy là râu gải, được dán vào mặt bằng một loại keo đặc biệt.

Xong xuôi, Tử Khuê đeo kiếm, khoác tay nải vào vai, lén lút vượt tường vây ra ngoài. Chàng đi vòng về phía cổng gia trang, giả như vừa mới đến.

Bọn gia đinh gác cổng ngơ ngác nhìn vị khách mang võ phục lam đậm, râu ria phủ kín nửa mặt, tự hỏi chàng ta còn đến làm gì khi tiệc cưới đã khai mạc được nửa canh giờ.

Nhưng một gã vẫn phải tươi cười đưa vị khách bất lịch sự ấy vào trong. Người có danh như cây có bóng, bọn hào kiệt giang hồ ngồi ở hàng ngoài cùng đồng thanh hô to:

- Cầu Nhiêm Đại Hiệp!

Hàn Thiếu Lăng ôm quyền chào mọi người với phong thái nhã nhặn, thân thiện, khiến ai nấy đều hài lòng. Họ lục tục đứng lên đáp lễ, hỏi han ríu rít.

Tây Nhạc Kiếm Khách Lư Công Đán đã ra đến, hớn hở nói :

- Vạn hạnh! Vạn hạnh! Tiểu đệ không ngờ Hàn huynh hạ cố giá lâm, uống chén rượu mừng. Tiểu đệ đã gửi thiếp báo hỉ đi La Sơn, song không dám chắc Hàn huynh có mặt ở đây.

Hàn Thiếu Lăng mỉm cười:

- Lư công tử đã có lòng mời thì tất nhiên tại hạ phải đến.

Hai người vào đến bàn chủ vị. Hàn Thiếu Lăng chào hỏi trưởng bối hai họ.

Lư Tài thần thì gượng gạo nhưng Kỹ Tòng Thư tỏ ra rất hân hoan. Ông cười bảo:

- Đại ân của Hàn đại hiệp, lão phu luôn khắc cốt ghi tâm song chưa có dịp đáp đền. Sau tiệc cưới này, đại hiệp phải đến Kỹ gia trang để lão phu phụng hầu nửa năm cho thoả nguyện.

Hàn Thiếu Lăng điềm đạm đáp:

- Cảm tạ thành ý của trang chủ. Nhưng tiếc rằng gia nghĩa phụ đang lâm bệnh nên vãn bối chẳng thể chiều ý người được.

Gia thế của chàng trai trẻ tuổi kỳ tài này vẫn còn là một bí mật nên có kẻ tò mò hỏi ngay:

- Hàn đại hiệp! Chẳng hay lệnh tôn là bậc cao nhân nào vậy ?

Họ Hàn thành thật đáp:

- Gia nghĩa phụ là Trung Thiên Tôn họ Tần.

Cử toạ ồ lên kinh ngạc, hiểu ra vì sao võ công Thiếu Lăng lại cao siêu đến mức ấy.

Hàn Thiếu Lăng tức Tử Khuê nhìn thấy có một kẻ rất giống mình đang ngồi cạnh Phá Sơn Quyền thì lòng vô cùng khâm phục Dịch Quan San. Tài dịch dung của gã quả là thần sầu quỷ khốc, trong khoảnh khắc có thể biến một đệ tử Kỹ gia trang thành Quách công tử để tránh mọi nghi ngờ.

Tử Khuê yên lòng sang bái kiến lục vị chưởng môn ở bàn gần đấy. Họ đều biết chàng là Vu Diệp Chân Nhân song chỉ mình Thất Bổng Cái và Trương Thiên Sư biết Vu Diệp là ai. Lão hiểu ngay rằng đã có sự cố gì nên Tử Khuê mới phải dủng đến thân phận của Cầu Nhiêm Đại Hiệp.

Thạch Bang chủ vồn vã kéo Hàn Thiếu Lăng ngồi xuống ghế trống cạnh mình.

- Hàn thiếu hiệp là nghĩa tử của Trung Thiên Tôn thì không cần phải thủ lễ, cứ ngồi chung với bọn lão phu cho vui.

Bàn bát tiên vốn có tám ghế, trừ sáu vị chưởng môn nhân thì vẫn còn dư hai ghế.

Vân Thiên Tử Chưởng môn nhân phái Võ Đương, ngạc nhiên hỏi nhỏ:

- Sao Vu Diệp sư điệt lại cải trang thành Hàn Thiếu Lăng mà xuất hiện chốn này?

Tử Khuê hạ giọng đáp:

- Bẩm lục vị chưởng môn! Hán tử áo nâu đi chung với Thiết Đảm Hồng Nhan Tống Thuỵ chính là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc, tên gọi Nhạc Cuồng Loan. Dường như hắn ta đã âm thầm khống chế Tống sư muội. Do đó, đệ tử phải tìm cách giải cứu nàng. Mong lục vị hỗ trợ cho, vì đệ tử tự lượng không địch lại họ Nhạc. Có người đã vào tận Tổng đàn Võ lâm dọ thám tình cờ biết rằng Âu Dương Mẫn đã liên kết cùng Xoa Lạp Cốc để đối phó với Nam - Bắc Song Tôn và Nhạc Cuồng Loan chính là đại tướng của liên minh ấy. Gã đã thụ giáo Lôi Đình Đế Quân nên bản lĩnh rất cao siêu, có thể thắng được bất kỳ ai trong Song Tôn.

Sáu vị chưởng môn chấn động tam thần, không ngờ cả hai tổ chức bí mật đáng sợ kia lại đứng về phía Âu Dương Mẫn, tức Huyết Mai Hội chủ công địch của võ lâm.

Trương Thiên Sư thận trọng bàn:

- Trong ngày đại hỷ không nên để xảy ra đổ máu. Nếu bắt buộc phải xô xát, sư điệt hãy rủ họ Nhạc ra ngoại thành. Bọn bần đạo sẽ đi theo quan chiến và tuỳ cơ mà tương trợ hiền điệt.

Trương Thiên Sư tức Huyền Thiên Chân Quân Trương Sách, đã củng Thất Bổng Cái chia sẻ bí mật về lai lịch của Tử Khuê. Chẳng phải họ không tin tưởng bốn vị chưởng môn còn lại, song vì là bậc tôn sư nên chẳng nói lời thừa. Đã gọi là bí mật thì càng ít người biết càng tốt. Vả lại bốn vị long đầu kia có hỏi đâu mà họ phải khai ra?

Tử Khuê cảm tạ Hội đồng Võ lâm rồi đứng lên, đi về hướng bàn của Tống Thuỵ và Nhạc Cuồng Loan. Nhưng trước khi đi đến được đấy, chàng đã phải dừng chân vài lần để uống vài chung với những kẻ ngưỡng mộ mình và nghe những lời tán dương, ca tụng sáo rỗng. Tử Khuê thầm hổ thẹn và bất giác nổi giận. Chàng giận thói đời u mê, thấy đỏ ngỡ là son, mù quáng trước hư danh, say đắm vẻ rực rỡ của những mống cầu vồng bèo bọt, yểu mệnh và không nhận ra giá trị chân thực của cuộc sống. Đấy là sự sinh tồn, là niềm hạnh phúc được cùng mọi người hưởng sự thanh bình, yên ấm. Chính những kẻ tài ba kiêu ngạo và háo danh đã gây nên sóng gió khiến máu xương chồng chất. Tử Khuê bỗng sinh lòng khinh bỉ và chán ghét cái gã Thiếu Cốc chủ mặt vênh váo kia, quyết dạy cho Nhạc Cuồng Loan một bài học.

Nếu họ Nhạc có thể đánh thắng Nam - Bắc Thiên Tôn thì thừa khả năng giết được chàng. Nhưng Tử Khuê còn có một sức mạnh khác, đó là trí tuệ của một bậc chân nhân đạt đạo, xem danh lợi như phù vân. Chim sẻ không hiểu được chí khí của chim hồng hộc, thì Nhạc Cuồng Loan cũng chẳng thể đoán ra hành động của chàng.

Tử Khuê thản nhiên cạn chén với từng bàn, y như kẻ háo danh đắc ý với vinh quang. Cuối cùng chàng đến chiếc bàn ở ngay sau lưng Tống Thuỵ và Nhạc Cuồng Loan.

Một hán tử áo xanh, mặt chữ điền hớn hở đứng lên, rót đầy hai chung rượu mời mọc Tử Khuê:

- Hàn đại hiệp! Tại hạ là Khương Nguyên Lượng, được giới võ lâm Hà Nam yêu mến mà tặng cho cái danh hiệu Phi Long Thần Đao. Từ lâu rồi, thanh danh Cầu Nhiêm Đại Hiệp như mặt trời chính Ngọ, người người ca tụng, khiến Khương mỗ khát khao được diện kiến. Nay đã thoả nguyện bình sinh, Khương mỗ xin kính Hàn đại hiệp một chung này gọi là tỏ lòng ngưỡng mộ.

Tử Khuê cười:

- Tại hạ thiết nghĩ Khương huynh sẽ thất vọng đấy thôi. Lời đồn đãi chẳng bao giờ đúng cả.

Đây là một câu nói khiêm tốn, đầu môi chót lưỡi mà khách giang hồ thường dùng, cốt để được nghe thêm vài lời tán tụng nữa.

Lần này cũng thế, họ Khương lập tức khen dồi, cố chứng tỏ rằng Cầu Nhiêm Đại Hiệp xứng danh võ lâm đệ nhất kiếm với những chiến tích lẫy lừng như…

Nhưng Hàn Thiếu Lăng bất ngờ quay ngoắt người lại, bước đến vung quyền giáng thật mạnh vào huyệt Linh Đài giữa lưng Nhạc Cuồng Loan. Đòn này dẫu không đả thương được nạn nhân thì cũng khiến lớp cương khí hộ thận bị tản mát, chẳng còn bảo vệ được những huyệt đạo trên cơ thể nữa. Sau đó họ Hàn điểm ngay các huyệt Phong Môn, Thần Đường, Ý Xá, Khí Hải du thuộc kinh tác Thái dương Bàng quang, dọc lưng phải họ Nhạc.

Quả nhiên là Nhạc Cuồng Loan đã dồn chân khí bảo vệ hậu tâm dù cho rằng một kẻ thành danh lừng lẫy như Cầu Nhiêm Đại Hiệp thì chẳng bao giờ đánh lén cả. Đấy chỉ là hành vi tự vệ có tính bản năng mà thôi.

Do đó mà khi nắm tay của Tử Khuê chạm vào lưng gã phát ra âm thanh khá lớn, tựa như đánh vào da trâu vậy. Và nếu như Tử Khuê xuất thủ nhẹ tay hơn thì đã chẳng thể thành công vì Nhạc Cuồng Loan sở hữu đến tròn hoa giáp công lực dù tuổi mới ba mươi ba. Nguyên nhân của sự tăng tiến tu vi một cách phi thường này là con "Thiên niên tuyết xà", kỳ vật hãn thế của đất Liêu Đông lạnh giá.

Sau cơn ngỡ ngàng, bọn hào kiệt võ lâm bắt đầu tỏ vẻ phẫn nộ, hết lời chê bai hành vi đê hèn của Hàn Thiếu Lăng. Họ Hàn vươn hữu thủ nắm chặt cần cổ của Nhạc Cuồng Loan rồi cười khanh khách:

- Giờ thì các vị có thể thôi gọi ta là đại hiệp được rồi đấy, nghe chướng tai lắm!

Và chàng dõng dạc bảo tù binh của mình:

- Nhạc Cuồng Loan! Ta biết ngươi là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc và tự lượng không địch lại nên đành phế thanh danh mà đánh lén. Nghĩa là ta sẵn sàng tra tấn ngươi bằng những thủ đoạn tàn độc nhất và biến ngươi thành một kẻ tàn phế, trói gà không chặt. Vì vậy ta mong rằng ngươi hãy thành thật trả lời những gì ta hỏi. Nếu ngươi không man trá, ta hứa sẽ phóng thích với đầy đủ công lực.

Quần hùng nghe nói họ Nhạc là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc thì giật mình, thôi không chửi bới Hàn Thiếu Lăng nữa. Chỉ nội việc gã dám đối đầu với tổ chức khủng bố đáng sợ ấy cũng đủ gọi là dũng cảm rồi. Họ im lặng chờ xem diễn biến của sự việc.

Lúc này Nhạc Cuồng Loan mới chịu mở miệng. Ánh mắt của gã căm hờn nhưng giọng nói lại dịu dàng:

- Thủ đoạn của ngươi thật phi thường khiến bổn nhân phải kính phục. Xem ra trong võ lâm, chỉ mình các hạ xứng làm địch thủ của ta mà thôi. Nay bổn nhân sa cơ thất thế tất phải hết lòng hợp tác. Nhưng sau này bổn nhân sẽ huy động toàn bộ lực lượng Xoa Lạp Cốc để tầm thù, song Tống Thuỵ cùng gia quyến thì không. Và nếu cần Xoa Lạp Cốc sẽ rưới máu khắp giang hồ, cho đến lúc các hạ chường mặt ra mới thôi. Vì vậy nếu các hạ muốn tránh phải nhìn thấy cảnh tang thương ấy thì hãy nhận lời cùng ta so tài. Giờ Tỵ ngày rằm tháng hai sang năm, ta chờ các hạ ở chân núi Thiếu Thất.

Quần hùng chấn động trước khẩu khí kiêu ngạo, tanh máu của Nhạc Cuồng Loan nhưng hiểu rằng Xoa Lạp Cốc thừa sức để làm như vậy.

Hàn Thiếu Lăng chưa kịp phúc đáp thì Thiết Đảm Hồng Nhan đã run giọng can ngăn:

- Sư huynh chớ nên nhận lời. Võ công hắn ta đã đến mức siêu phàm nhập thánh, chỉ một chiêu đã đả thương tiểu muội và bắt sống gia phụ.

Họ Hàn mỉm cười bảo nàng rằng:

- Sư muội yên tâm! Trong nghề đánh kiếm ngu huynh chưa hề biết sợ ai.

Và chàng nghiêm nghị bảo với Nhạc Cuồng Loan:

- Nhạc các hạ sở đắc tuyệt học của Xoa Lạp Cốc và Lôi Đình Thần Cung, lại có hoa giáp công lực nên ta tự luợng chẳng bằng. Nhưng nếu các hạ hứa rằng không thi triển "Lôi Đình thần chưởng" thì Hàn mỗ sẵn sàng nhận lời phó ước.

Người xung quanh nghe nói họ Nhạc là học trò Lôi Đình Thần Cung và có cả hoa giáp chân khí thì khiếp vía, hiểu rằng lúc nãy Hàn Thiếu Lăng bắt buộc phải đánh lén chứ không còn cách nào khác. Họ thông cảm cho chàng nên giờ đây đồng thanh ủng hộ, đốc thúc Nhạc Cuồng Loan nhận lời. Vì thanh danh của Xoa Lạp Cốc và tự tin vào bản lĩnh của mình. Cuồng Loan đã ưng thuận:

- Được! Bổn nhân sẽ chỉ dùng kiếm mà thôi.

Đã đến lúc Hội đồng Võ lâm có cơ hội can thiệp. Vân Thiên Tử cao giọng:

- Hội đồng Võ lâm sẽ làm trọng tài cho cuộc tử đấu giữa Nhạc thí chủ và Hàn thí chủ. Một lôi đài sẽ được dựng lên, mong mọi người đến chứng kiến cho.

Bọn hào khách phấn khởi reo to, tán thành ngay. Sau đó họ im bặt, lắng nghe Hàn Thiếu Lăng tra hỏi tù binh:

- Phải chăng các hạ đã dùng sinh mạng của Tống lão gia để bắt Thiết Đảm Hồng Nhan phải lấy mình.

Nhạc Cuồng Loan gật đầu xác nhận chẳng chút hổ thẹn. Họ Hàn lại hỏi tiếp:

- Ngoài việc lập trọng thệ ra, các hạ có còn dùng thủ đoạn nào khác để khống chế Tống Thuỵ và gia quyến nữa không?

Thấy họ Nhạc lắc đầu, Hàn Thiếu Lăng trầm giọng bảo:

- Hôn ước do uy hiếp mà có thì không có hiệu lực. Phiền các hạ tuyên bố từ hôn, giải toả lời thề cho.

Nhạc Cuồng Loan tỏ ra tiếc nuối, chậm rãi nói:

- Bổn nhân với Tống cô nương từ nay không bị ràng buộc bởi lời thề cũ nữa.

Thíêt Đảm Hồng Nhan chỉ chờ có thế, ung dung tát mạnh vào mặt gã rồi bật khóc và bất ngờ bỏ chạy khỏi hiện trường. Đám bằng hữu hốt hoảng gọi lại nhưng không được, chỉ trong khoảnh khắc Tống Thuỵ đã mất dạng.

Mọi người vô cùng xót thương nàng và oán hận Nhạc Cuồng Loan. Họ đoán già đoán non rằng Thiết Đảm Hồng Nhan đã thất thân với gã chồng hờ nên mới có thái độ ấy.

Sau khi bắt Nhạc Cuồng Loan hứa rằng sẽ không động chạm đến Tống Thuỵ và gia quyến, Hàn Thiếu Lăng giải huyệt cho gã rồi đuổi theo Tống Thuỵ.

Ở đây, Nhạc Cuồng Loan ngửa cồ cười dài. Tiếng cười của gã khiến mọi người đinh tai nhức óc và chấn động tâm can. Họ Nhạc ngạo nghễ bảo Hội đồng Võ lâm:

- Lục vị hãy về chuẩn bị đi! Sau ngày rằm tháng hai, bổn nhân sẽ đến thăm từng phái để so tài cao thấp, y như Lôi Đình Đế Quân ngày xưa vậy.

Nói xong Nhạc Cuồng Loan đưa song thủ vỗ hai chưởng vào không trung. Hai đạo chưởng kình chạm nhau nổ vang rền như sấm dậy và làm cho hàng trăm chiếc lá của cây bạch ngọc lan ở gần đấy phải lìa cảnh rơi lả tả.

Tuyệt kỹ "Lôi Đình thần chưởn" đã làm cho toàn trường khiếp vía, lo sợ. Nhưng Vân Thiên Tử là người cương trực, bất khuất, chẳng chịu để cho ai uy hiếp. Ông đứng lên cười nhạt:

- Chẳng dám nhọc công Nhạc thí chủ đi lại nhiều mỏi chân, mỗi phái sẽ cử một đại biểu đến so tài với thí chủ. Thời gian là sáng ngày Trùng Cửu sang năm và địa điểm là chân núi Võ Đang. Mỗi ngày thí chủ phải đấu một trận, không thể gọi là xa luân chiến.

Quần hùng khoái trá vỗ tray, hăm hở nghĩ đến những trận thư hùng quyết liệt trăm năm có một. Nhạc Cuồng Loan thản nhiên đồng ý và ngạo nghễ đáp:

- Bổn nhân tán thành và mong chư vị cho làm sẵn một lá đại kỳ thêu sáu chữ "Võ lâm Đệ nhất cao thủ" để tặng người giỏi nhất. Lục phái không thể đại diện cho cả nền võ học Trung Nguyên nên bổn nhân chính thức khiêu chiến với toàn thể hào kiệt tứ hải. Trong dịp ấy, vị nào tự lượng có thể đánh thắng được ta thì cứ việc thượng đài.

Ý tưởng này rất tuyệt diệu nên được đám hào khách Hà Nam nhiệt liệt hưởng ứng. Trước giờ chỉ có đại hội tranh chức Minh chủ Võ lâm, giới hạn tuổi tác là bảy mươi trở xuống, nên Minh chủ chưa hẳn có võ công cao nhất làng võ. Vì vậy tổ chức một thịnh hội tranh danh hiệu "Võ lâm Đệ nhất cao thủ" quả là rất cần thiết và lí thú.

Nhưng khổ thay cái danh hiệu cao quý bậc nhất ấy sẽ khiến giang hồ nổi sóng. Những kẻ thiếu tinh thần thượng võ sẽ dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ kình địch của mình trước ngày đại hội. Háo danh là tật xấu muôn đời của nhân loại, ít người tránh khỏi. Vì hậu quả đáng sợ ấy mà mấy trăm năm nay, các đời Hội đồng Võ lâm chưa bao giờ để cái danh hiệu ấy được chính thức khai sinh. Nó luôn chỉ là lời phong tặng của hậu thế đối với bậc tiền nhân xuất chúng nào đó như Vương Trùng Dương hoặc Trương Tam Phong chẳng hạn.

Bởi thế cho nên Vân Thiên Tử chẳng thể đồng ý đề nghị của Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc. Nhưng ông chưa kịp phản đối thì Tùng Xuân Tử Chưởng môn nhân phái Toàn Chân đã lên tiếng:

- Bần đạo tán thành ý kiến của Nhạc thí chủ.

Vân Thiên Tử giật mình, trố mắt nhìn Tùng Xuân Tử và càng ngạc nhiên hơn khi thấy Trúc Lâm Tử Chưỏng môn phái Hoa Sơn cũng nói :

- Bần đạo cho rằng đã đến lúc dùng danh hiệu "Võ lâm Đệ nhất cao thủ" để chấn hưng nên võ học Trung Hoa. Người người sẽ hăng hái chuyên cần rèn luyện vì đã có mục tiêu để vươn tới.

Vân Thiên Tử chợt thức ngộ rằng bấy lâu nay sáu phái đã "đồng sang dị mộng", vì có kẻ không hài lòng trước thanh danh rạng rỡ của núi Võ Đang.

Vân Thiên Tử chua chát bảo hai người ấy:

- Nhị vị không nghĩ đến hậu quả hay sao?

Tùng Xuân Tử cười mát đáp:

- Đạo huynh cứ yên tâm! Bần đạo đã suy nghĩ rất chín chắn. Lần này người võ lâm chẳng hơi đâu mà chém giết lẫn nhau vì đối tượng chính của họ sẽ là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc, một kẻ có đến hoa giáp công lực và tuyệt học của Lôi Đình Đế Quân.

Lập luận ấy quả là chí lí khiến Vân Thiên Tử không sao bắt bẻ được. Ông hiểu rằng hai phái Toàn Chân, Hoa Sơn đều có những trưởng lão cao niên, võ nghệ thông thần thừa sức thắng Nhạc Cuồng Loan, nên họ muốn có cơ hội dương danh. Phần phái Võ Đương thì khá thiệt thòi vì cao thủ lớp trước đều đã quy tiên, và Vân Thiên Tử hiện là người cao niên nhất. Thấy ba vị chưởng môn còn lại không có ý kiến gì, ông đành buông xuôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!