Nắng tháng Tám rải vàng trên sân trường cấp ba Hoàng Gia, một ngôi trường danh tiếng bậc nhất thành phố, nơi những kiến trúc cổ kính hòa lẫn với sự hiện đại của tri thức. Nguyễn Thị Nguyệt, 25 tuổi, bước qua cổng trường, lòng mang đầy sự hồi hộp và tự hào. Cô là giáo viên Văn học trẻ tuổi nhất được tuyển thẳng vào trường nhờ thành tích xuất sắc và luận văn Thạc sĩ về văn học đương đại.
Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc đen được búi gọn gàng, toát lên vẻ chuyên nghiệp, nghiêm túc. Cô tự nhủ phải giữ vững hình ảnh này, không được để sự trẻ tuổi làm giảm đi uy tín của mình. Con đường sự nghiệp mà cô chọn cần sự tập trung tuyệt đối và không một chút sai lầm.
Sau buổi họp mặt giáo viên, Nguyệt được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1 – lớp chuyên Văn, tập hợp những học sinh ưu tú nhất, nhưng cũng nổi tiếng về độ khó bảo và cá tính mạnh.
Nguyệt bước vào lớp. Ba mươi khuôn mặt trẻ trung ngước lên nhìn cô, ánh mắt từ tò mò đến đánh giá. Cô hít một hơi sâu, nở nụ cười trấn an.
"Chào các em, cô là Nguyệt, giáo viên chủ nhiệm mới của các em, và cô cũng sẽ là người đồng hành cùng các em trong môn Văn học."
Nguyệt bắt đầu giới thiệu về chương trình học, về những kỳ vọng của mình. Cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi ánh mắt cô chạm vào một học sinh ở cuối lớp, gần cửa sổ.
Đó là một chàng trai với dáng vẻ cao lớn vượt trội so với các bạn cùng lứa, mái tóc hơi dài rủ xuống trán, và khuôn mặt góc cạnh, trưởng thành đến kinh ngạc. Trong khi cả lớp lắng nghe chăm chú, anh ta lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô. Nguyệt có cảm giác anh ta không phải học sinh, mà là một sinh viên đại học hoặc thậm chí là một đồng nghiệp nào đó đang giả dạng.
"Em ở cuối lớp," Nguyệt lên tiếng, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh nhưng ẩn chứa một chút quyền lực. "Em có thể giới thiệu về mình không?"
Cả lớp quay lại nhìn. Chàng trai từ từ quay đầu vào, ánh mắt xanh rêu của anh ta chạm thẳng vào Nguyệt. Đó là một ánh mắt sắc lạnh, thách thức và đầy vẻ bất cần, khiến Nguyệt thoáng giật mình.
"Em là Trần Gia Hùng," anh ta đáp, giọng nói trầm ấm, rõ ràng, không hề có vẻ ngượng ngùng hay sợ sệt. "Em là học sinh lớp 12A1."
"Hùng," Nguyệt lặp lại. "Em có vẻ không quan tâm đến những gì cô đang nói."
Hùng nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Không phải không quan tâm, thưa cô. Chỉ là... em đã biết tất cả rồi. Và em nhận thấy cô đang quá căng thẳng."
Lời đáp trả thẳng thừng, thiếu tôn trọng của Hùng khiến cả lớp xôn xao. Nguyệt cảm thấy một luồng máu nóng dồn lên mặt. Cô biết, đây là một thử thách đầu tiên.
"Em đúng là đã biết rồi, hay em đang cố tình gây rối?" Nguyệt cố gắng giữ giọng điệu bình thản. "Nếu em đã biết, vậy em hãy tóm tắt những gì cô vừa nói xem nào."
Hùng không hề chớp mắt. Anh ta đứng dậy, dáng người cao lớn nghiêng hẳn về phía trước. Anh ta tóm tắt toàn bộ nội dung Nguyệt vừa trình bày về chương trình học, mục tiêu, và các yêu cầu về thái độ học tập một cách hoàn hảo, không sót một chi tiết nào, thậm chí còn thêm vào một vài nhận xét sâu sắc về phương pháp giảng dạy mà cô đề xuất.
"Đúng chứ, thưa cô?" Hùng kết thúc, ánh mắt anh ta đầy vẻ thách thức.
Nguyệt biết mình đã gặp phải một đối thủ khó nhằn. Trí tuệ của anh ta không thể chối cãi, nhưng thái độ của anh ta thì không thể chấp nhận được.
"Rất tốt, Hùng," Nguyệt nói, giọng cô đã dịu lại nhưng vẫn giữ được sự nghiêm khắc. "Cô đánh giá cao sự thông minh của em. Nhưng sự tôn trọng là bài học đầu tiên trong bất kỳ môi trường nào. Em có thể ngồi xuống."
Hùng ngồi xuống, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi Nguyệt. Nguyệt cảm thấy một sự khó chịu lan tỏa. Có điều gì đó trong ánh mắt của Hùng, không chỉ là sự bất cần của một học sinh nổi loạn, mà là một sự hấp dẫn kỳ lạ, đầy trưởng thành và nguy hiểm.
Buổi học kết thúc. Hùng là người cuối cùng rời khỏi lớp. Khi đi ngang qua bàn giáo viên, anh ta dừng lại.
"Cô Nguyệt," Hùng gọi.
"Có chuyện gì không, Hùng?"
Hùng cúi người xuống một chút, đôi mắt anh ta gần sát với Nguyệt, khiến cô phải lùi nhẹ người ra sau theo phản xạ.
"Em xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng," Hùng nói, nhưng nụ cười trên môi anh ta không có chút hối lỗi nào. "Nhưng em thật sự bị thu hút bởi cô. Cô không giống những giáo viên khác. Em muốn học nhiều hơn từ cô, không chỉ là Văn học."
Nguyệt cảm thấy tim mình đập mạnh. Lời nói đó, cách anh ta nhìn cô, không phải là lời nói của một học sinh.
"Hùng, em nên nhớ ranh giới của chúng ta," Nguyệt đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng. "Em là học trò, và cô là giáo viên của em. Sự tập trung của em nên dành cho việc học. Nếu em không tôn trọng ranh giới này, em sẽ gặp rắc rối lớn."
Hùng chỉ mỉm cười bí ẩn. "Chúng ta rồi sẽ xem, thưa cô. Giới hạn... là thứ được tạo ra để thử thách."
Nói rồi, anh ta quay lưng bước đi, để lại Nguyệt một mình trong lớp học trống rỗng, với cảm giác hỗn loạn trong lòng. Cô biết, cuộc đối đầu giữa cô và Hùng chỉ vừa mới bắt đầu. Và nó sẽ không chỉ là cuộc đối đầu trên bục giảng. Cô phải cẩn thận. Rất cẩn thận.