bài học của trái tim

Chương 2: ÁNH MẮT THÁCH THỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện trong ngày tựu trường đã khiến Nguyệt nhận ra lớp 12A1 này, và đặc biệt là Trần Gia Hùng, sẽ là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp non trẻ của cô. Cô quyết tâm giữ vững ranh giới.

Trong tuần học đầu tiên, Nguyệt luôn chuẩn bị bài giảng kỹ lưỡng hơn bao giờ hết, cố gắng làm chủ mọi tình huống trên bục giảng. Cô dạy về thơ lãng mạn, về những giằng xé nội tâm của nhân vật, nhưng đôi mắt cô không bao giờ dám dừng lại quá lâu ở cuối lớp.

Hùng vẫn ở đó, không còn gây rối công khai, nhưng ánh mắt anh ta luôn dõi theo cô, một ánh mắt không thể nhầm lẫn: vừa tập trung, vừa thách thức, và đầy vẻ mong muốn thầm kín. Nguyệt cảm thấy bị theo dõi, bị soi xét, và điều đó khiến cô mất đi sự tự nhiên vốn có.

Trong giờ thảo luận về tác phẩm "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam, Nguyệt muốn khơi gợi sự đồng cảm của học sinh về nỗi buồn man mác của nhân vật. Cô đặt câu hỏi: "Theo các em, điều gì là đáng sợ nhất trong cuộc sống của chị em Liên ở phố huyện nghèo?"

Cả lớp đưa ra những câu trả lời quen thuộc: sự nghèo đói, sự nhàm chán, thiếu hy vọng. Nguyệt hài lòng, cho đến khi Hùng lên tiếng.

"Sự đáng sợ nhất, thưa cô," Hùng đứng dậy, bỏ qua nghi thức giơ tay xin phép. "Không phải là nghèo đói hay nhàm chán. Mà là sự tự lừa dối. Liên và An mãi mãi bám víu vào chuyến tàu đêm như một biểu tượng của 'thế giới khác', một hy vọng hão huyền. Họ không hề có ý định thay đổi cuộc sống, chỉ tìm kiếm một khoảnh khắc lấp lánh để quên đi thực tại."

Cả lớp im lặng. Nguyệt cảm thấy bất ngờ trước sự sâu sắc và góc nhìn tàn nhẫn của Hùng.

"Ý em là sao, Hùng?" Nguyệt hỏi, cố gắng giấu đi sự kinh ngạc của mình.

"Ý em là," Hùng nhìn thẳng vào Nguyệt, ánh mắt như xuyên thấu. "Thạch Lam muốn nói rằng, con người thường chấp nhận sống trong những luật lệ, những rào cản vô hình do xã hội đặt ra. Và họ cảm thấy an toàn trong sự lừa dối đó, thay vì dũng cảm bước ra và đối diện với khao khát thực sự của mình."

Mặc dù Hùng đang nói về văn học, Nguyệt cảm thấy như anh ta đang nói về chính cô, về ranh giới giáo viên - học trò mà cô đang cố gắng giữ vững. Anh ta đang sử dụng tác phẩm văn học để gửi đi một thông điệp riêng.

"Đó là một cách tiếp cận độc đáo, Hùng," Nguyệt đáp. "Nhưng em đang quá gay gắt. Văn học còn cần sự cảm thông."

"Sự cảm thông chỉ là cách trốn tránh khác, thưa cô," Hùng nói, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện. "Chỉ có sự dũng cảm đối diện với sự thật mới là thứ thay đổi được cuộc đời."

Nguyệt quyết định chuyển hướng. Sau giờ học, cô gọi Hùng ở lại.

"Hùng, cô đánh giá rất cao sự thông minh của em. Em có một tư duy phản biện sắc sảo, nhưng thái độ của em trong lớp học là không thể chấp nhận được."

"Em xin lỗi," Hùng nói, đứng thẳng đối diện cô, không còn sự ngạo mạn. "Em biết em đã làm cô khó chịu. Nhưng cô là người duy nhất ở đây dám đối đầu với em. Em muốn gây ấn tượng với cô."

"Gây ấn tượng bằng cách phá vỡ luật lệ ư?" Nguyệt lắc đầu. "Cô cần em tập trung vào việc học, Hùng. Đặc biệt là môn Văn, em có một tài năng lớn."

"Vậy cô có thấy hứng thú với 'tài năng lớn' của em không?" Hùng hỏi, ánh mắt anh ta đầy vẻ thách thức. "Hay cô chỉ muốn em là một học sinh ngoan ngoãn, tuân thủ mọi quy tắc?"

Nguyệt cảm thấy một sự căng thẳng nguy hiểm. "Cô muốn em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình."

Hùng mỉm cười, tiến lại gần một bước. "Phiên bản tốt nhất của em... chính là người dám làm những gì em khao khát. Và khao khát của em lúc này, thưa cô, chính là cô."

"Dừng lại, Hùng," Nguyệt gần như rít lên. "Nếu em còn nói những lời đó, cô sẽ phải báo cáo lên ban giám hiệu."

Hùng không lùi bước. "Cô sẽ không làm vậy. Bởi vì cô không hề sợ hãi em. Cô đang sợ hãi cảm xúc mà em gợi lên trong cô."

Nguyệt hoàn toàn sững sờ. Anh ta đã nhìn thấu được sự giằng xé của cô.

Để cắt đứt sự căng thẳng, Nguyệt đưa ra một bài kiểm tra đột xuất. "Tuần sau, cô sẽ có một bài kiểm tra Văn học khó nhất. Nếu em đạt điểm tuyệt đối, cô sẽ không phàn nàn về thái độ của em trong vòng một tháng. Nếu em thất bại, em sẽ phải tôn trọng mọi luật lệ của cô."

"Thử thách thú vị," Hùng nhếch mép. "Em chấp nhận."

Một tuần sau, Nguyệt chấm bài kiểm tra. Cô đã soạn một đề thi cực kỳ khó, yêu cầu sự sáng tạo và chiều sâu tư tưởng. Hầu hết học sinh đều đạt điểm khá, riêng bài của Hùng...

Nguyệt không thể tin vào mắt mình. Bài làm của Hùng không chỉ chính xác, mà còn có sự tinh tế, sắc sảo vượt xa lứa tuổi. Đặc biệt, ở phần nghị luận xã hội về "Luật lệ và Tự do", Hùng đã viết một đoạn văn làm Nguyệt phải đọc đi đọc lại:

"Luật lệ không phải là rào cản của Tự do, thưa cô. Mà là sự thỏa hiệp. Tự do thực sự nằm ở việc chúng ta dũng cảm chấp nhận hậu quả của việc phá vỡ luật lệ. Nếu luật lệ cấm đoán một thứ mà trái tim ta khao khát, thì việc đấu tranh cho khao khát đó, chấp nhận mọi sự trả giá, mới là hành động cao quý nhất của con người."

Bài làm của Hùng đạt điểm tuyệt đối: 10/10.

Nguyệt không biết nên cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi. Hùng đã chứng minh được trí tuệ của mình, và anh ta lại một lần nữa sử dụng bài học để gửi đi một lời tuyên chiến. Anh ta đã thắng thử thách đầu tiên, và giờ đây, cô đã bị ràng buộc bởi lời hứa của chính mình.

Khi trả bài, Nguyệt nhìn thẳng vào Hùng. "Cô đã giữ lời hứa. Nhưng cô hy vọng, em cũng sẽ giữ lời hứa của mình về sự tôn trọng."

Hùng đón nhận bài kiểm tra, ánh mắt anh ta lấp lánh chiến thắng. "Em luôn giữ lời hứa, thưa cô. Và lời hứa tiếp theo của em, là làm cho cô nhận ra, bài học tình yêu còn quan trọng hơn bất cứ môn Văn học nào."

Nguyệt quay đi, tim cô đập như trống. Cô biết, Hùng sẽ không dừng lại. Và cô, người luôn tự hào về sự chuyên nghiệp và lý trí của mình, đang dần bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm của cậu học trò này. Ranh giới giáo viên - học sinh đã bị bẻ cong, và cô không biết mình còn có thể chống cự được bao lâu nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×