Sau nhiều ngày suy nghĩ, Lâm Uyển My đã tìm ra con đường cho mình. Cô không rời khỏi thành phố, cũng không cố gắng trốn chạy quá khứ. Cô quyết định đối mặt với nó, theo một cách riêng.
Cô dùng một phần lớn số tiền 10 tỷ đồng để thành lập một quỹ từ thiện mang tên "Hy Vọng". Quỹ này hoạt động một cách hoàn toàn ẩn danh, Uyển My không bao giờ ra mặt. Mục tiêu duy nhất của quỹ là hỗ trợ pháp lý miễn phí cho những người nghèo, những người yếu thế trong xã hội đang gặp phải bất công, đặc biệt là những vụ việc liên quan đến tranh chấp đất đai, tài sản thừa kế - giống như vỏ bọc mà cô đã tạo ra để lừa dối Đăng Khôi.
Cô thuê một đội ngũ luật sư trẻ, nhiệt huyết và giao cho họ toàn quyền điều hành. Cô chỉ đứng sau, cung cấp tài chính và định hướng hoạt động. Công việc này chiếm hết toàn bộ thời gian và tâm trí của cô. Nó giúp cô tạm thời quên đi nỗi đau và sự dằn vặt. Mỗi một vụ kiện thành công, mỗi một mảnh đời được giúp đỡ, lại như một liều thuốc nhỏ chữa lành cho tâm hồn đầy sẹo của cô. Cô đang cố gắng biến lời nói dối của mình thành sự thật, cố gắng trở thành con người chính nghĩa mà Đăng Khôi đã từng tin tưởng.
Trong khi đó, Đăng Khôi cũng đã chạm đến đáy của sự tuyệt vọng. Trong một đêm say rượu, anh đã gây gổ và suýt nữa đã đánh mất cả sự nghiệp còn lại của mình. Nhưng chính cú sốc đó đã khiến anh tỉnh ngộ. Anh nhìn vào hình ảnh tiều tụy của mình trong gương và nhận ra mình không thể gục ngã như vậy.
Anh quyết định phải đứng dậy, không phải vì ai khác, mà vì chính bản thân mình. Anh bán đi công ty luật lớn của mình, chỉ giữ lại một văn phòng nhỏ. Anh không còn nhận những vụ kiện thương mại lớn nữa. Thay vào đó, anh bắt đầu nhận những vụ kiện nhỏ, những vụ kiện miễn phí cho người nghèo. Anh muốn tìm lại lý do ban đầu đã khiến anh theo đuổi nghề luật sư: bảo vệ công lý, giúp đỡ kẻ yếu.
Công việc mới không mang lại cho anh tiền bạc hay danh vọng, nhưng nó lại từ từ chữa lành vết thương trong lòng anh. Mỗi một nụ cười, một lời cảm ơn của những người được anh giúp đỡ, lại giúp anh tìm lại được một chút niềm tin vào con người.
Và rồi, một sự sắp đặt của số phận đã diễn ra.
Văn phòng luật nhỏ của Đăng Khôi nhận được một lời đề nghị hợp tác từ quỹ từ thiện "Hy Vọng". Họ nghe danh tiếng của anh trong việc giúp đỡ người nghèo và muốn tài trợ cho văn phòng của anh để anh có thể nhận thêm nhiều vụ kiện hơn nữa. Mọi liên lạc đều được thực hiện qua email và người quản lý của quỹ, không ai biết người sáng lập thật sự là ai.
Đăng Khôi, sau khi tìm hiểu về tôn chỉ hoạt động của quỹ "Hy Vọng", đã cảm thấy vô cùng cảm kích và đồng ý ngay lập tức. Anh không hề biết rằng, người đang âm thầm đứng sau hỗ trợ cho công việc của anh, lại chính là người phụ nữ đã đẩy anh xuống vực sâu.
Còn Uyển My, khi nhận được báo cáo từ người quản lý rằng luật sư Trần Đăng Khôi đã chấp nhận hợp tác, trái tim cô đã đập lỡ một nhịp. Cô không hề có ý định này, đây hoàn toàn là một sự trùng hợp. Cô biết mình nên từ chối, nên cắt đứt mọi mối liên hệ. Nhưng cô đã không làm được. Có lẽ, trong sâu thẳm, cô vẫn muốn được kết nối với anh, dù chỉ là một cách gián tiếp như thế này.
Hai con người, hai số phận tưởng chừng như đã đi về hai ngả khác nhau, giờ đây lại được kết nối lại với nhau bằng một sợi dây vô hình. Họ đang cùng đi trên một con đường, con đường tìm kiếm công lý và sự chuộc lỗi. Liệu con đường này có đưa họ một lần nữa đối mặt với nhau hay không? Và khi đó, bản án cuối cùng của tình yêu và sự tha thứ sẽ được định đoạt như thế nào?