Một năm sau vụ bê bối chấn động, thành phố dường như đã lãng quên cái tên Trần Đăng Khôi. Vị luật sư ngôi sao ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông trung niên bình lặng, chủ của một văn phòng luật nhỏ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh. Anh không còn khoác lên mình những bộ vest hàng hiệu, không còn lái những chiếc xe sang trọng. Cuộc sống của anh giờ đây chỉ xoay quanh những chồng hồ sơ cũ kỹ và những thân chủ nghèo khó.
Sau khi chạm đáy của sự tuyệt vọng, Đăng Khôi đã không gục ngã. Anh đã chọn cách đứng dậy bằng việc quay trở về với lý tưởng ban đầu của mình: dùng luật pháp để bảo vệ kẻ yếu. Mỗi ngày, anh miệt mài với những vụ kiện không tên tuổi, những vụ tranh chấp đất đai vài mét vuông, những vụ bạo hành gia đình không ai quan tâm. Công việc không mang lại cho anh tiền bạc, nhưng nó từ từ lấp đầy lại sự trống rỗng trong tâm hồn, giúp anh tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống. Động lực lớn nhất của anh đến từ sự hỗ trợ tài chính bền bỉ của một quỹ từ thiện ẩn danh mang tên "Hy Vọng". Nhờ có họ, anh có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ người khác mà không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Bóng ma của Lâm Uyển My vẫn thỉnh thoảng hiện về trong những đêm khuya tĩnh lặng. Nhưng giờ đây, nó không còn là một vết thương rỉ máu, mà đã trở thành một vết sẹo âm ỉ. Anh không còn căm hận cô, mà chỉ còn lại một nỗi buồn và sự tiếc nuối khó tả. Anh tự hỏi, cô gái đó bây giờ ra sao, đang sống một cuộc sống như thế nào.
Ở một nơi khác trong thành phố, trong một căn hộ penthouse nhìn ra sông Sài Gòn, Lâm Uyển My cũng đang sống một cuộc đời khác. Cô không còn là "trà xanh" chuyên nghiệp hay một cô gái mưu mô. Cô sống một cuộc sống lặng lẽ, gần như ẩn dật. "Lâm Uyển My" đã chết, giờ chỉ còn lại một người phụ nữ điều hành quỹ "Hy Vọng" từ trong bóng tối.
Mỗi ngày, cô đều đọc các báo cáo về những vụ kiện mà quỹ tài trợ. Và cô luôn đọc kỹ nhất những báo cáo đến từ văn phòng luật của Trần Đăng Khôi. Cô thấy anh thắng kiện cho một bà mẹ đơn thân bị đuổi việc vô lý, giúp một gia đình nông dân đòi lại được mảnh đất hương hỏa. Cô thấy anh trong những tấm ảnh chụp vội của các luật sư trẻ: gầy hơn, già dặn hơn, nhưng ánh mắt đã trở lại vẻ kiên định và ấm áp ngày nào.
Mỗi lần như vậy, tim cô lại nhói lên một cảm giác vừa tự hào, lại vừa đau đớn. Cô tự hào vì đã góp phần giúp anh trở thành con người mà cô luôn tin anh có thể trở thành. Nhưng cô đau đớn vì biết rằng, mình sẽ không bao giờ có thể đứng trước mặt anh để chia sẻ niềm vui đó. Họ như hai đường thẳng song song, cùng nhìn về một hướng, nhưng sẽ không bao giờ có thể giao nhau. Ngọn lửa tình yêu và thù hận năm xưa, giờ đã lụi tàn, chỉ còn lại những đốm than hồng âm ỉ cháy trong ký ức của cả hai.