bản án tình yêu

Chương 14: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bài phát biểu đầy cảm xúc, Trần Đăng Khôi bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Anh cảm thấy một sự ấm áp lan toả trong lồng ngực, một cảm giác viên mãn mà đã lâu anh không có được. Anh không còn là luật sư ngôi sao của giới thượng lưu, nhưng anh lại là người hùng trong lòng những người yếu thế. Điều đó còn quý giá hơn bất kỳ khoản thù lao kếch xù nào.

Nhiều người đã đến chúc mừng anh, bắt tay anh. Giữa đám đông, người dẫn chương trình của "Liên Minh Bác Ái" đã tiến đến, tươi cười nói: "Luật sư Trần, xin chúc mừng anh. Bài phát biểu của anh thật tuyệt vời. Bây giờ, tôi xin phép được giới thiệu với anh một người đặc biệt, đại diện của quỹ 'Hy Vọng', đơn vị đã luôn âm thầm hỗ trợ cho công việc của anh."

Đăng Khôi quay người lại. Trước mặt anh là một người phụ nữ mặc bộ vest công sở màu xám, đeo một cặp kính gọng đen, mái tóc cắt ngắn trông có vẻ rất nghiêm túc. Cô ấy đang đứng đó, khẽ cúi đầu chào anh.

"Chào luật sư Trần, tôi là An Nhiên, quản lý dự án của quỹ Hy Vọng," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng và có phần rụt rè. "Rất vinh dự được gặp anh."

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên và đôi mắt của họ chạm nhau, Đăng Khôi cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp. Đôi mắt này... Đôi mắt to tròn, trong veo và có chút gì đó u buồn quen thuộc này...

Một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ trỗi dậy trong lòng anh. Nhưng anh nhanh chóng gạt nó đi. Người phụ nữ trước mặt anh trông quá khác. Lâm Uyển My mà anh từng biết là một người quyến rũ, gợi cảm, mỗi cử chỉ đều toát ra sự mời gọi. Còn "An Nhiên" này lại quá giản dị, quá mờ nhạt, quá nghiêm túc. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp.

"Chào cô An Nhiên," Đăng Khôi bắt tay cô, một cái bắt tay rất chuyên nghiệp. "Tôi mới là người phải cảm ơn. Xin cô hãy thay mặt tôi gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến người sáng lập và toàn thể quỹ 'Hy Vọng'. Nếu không có sự tin tưởng và hỗ trợ của quý vị, văn phòng luật nhỏ của chúng tôi đã không thể giúp đỡ được nhiều người đến vậy."

"Chúng tôi mới phải cảm ơn luật sư Trần," Uyển My đáp, cố gắng giữ cho giọng nói không run lên. Đứng trước mặt anh, gần đến mức này, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Chính sự tận tâm và trái tim nhân hậu của anh mới là nguồn hy vọng thật sự. Quỹ của chúng tôi chỉ làm một phần rất nhỏ, góp chút sức để ngọn lửa công lý mà anh thắp lên sẽ không bao giờ tắt."

Những lời nói của cô chạm đến trái tim Đăng Khôi. Anh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với người phụ nữ này, như thể họ đã quen biết từ rất lâu. Cuộc trò chuyện của họ, dù chỉ xoay quanh công việc, lại diễn ra một cách vô cùng tự nhiên và ăn ý. Anh thấy ở cô một sự thông minh, một sự sắc sảo ẩn sau vẻ ngoài giản dị.

Họ nói chuyện say sưa đến mức không nhận ra xung quanh. Nhưng có một ánh mắt sắc lạnh từ phía xa vẫn luôn dõi theo họ.

Lê Kiều Anh, trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, tay cầm ly rượu vang, đang nhìn chằm chằm về phía họ. Cô ta thấy chồng cũ của mình, người luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả phụ nữ, giờ đây lại đang nói chuyện một cách đầy hứng thú với một cô nhân viên quèn trông vừa quê mùa vừa mọt sách. Trực giác của một người phụ nữ, và sự tò mò của một kẻ thích kiểm soát, đã thôi thúc cô ta.

"Người quen của anh à?" Kiều Anh hỏi một người bạn đứng cạnh. "Cô gái đang nói chuyện với chồng cũ của tôi ấy."

"À, hình như là đại diện của quỹ từ thiện 'Hy Vọng' gì đó. Nghe nói quỹ đó bí ẩn lắm, không ai biết người đứng đầu là ai," người bạn trả lời.

Quỹ bí ẩn. Cô nhân viên mờ nhạt. Người chồng cũ có vẻ hứng thú. Tất cả những mảnh ghép đó tạo nên một bức tranh đầy nghi vấn trong đầu Kiều Anh. Cô ta nhếch mép cười, rồi bắt đầu sải bước về phía Đăng Khôi và Uyển My.

Uyển My, dù đang nói chuyện với Đăng Khôi, nhưng vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh. Khi cô nhìn thấy bóng dáng của Lê Kiều Anh đang tiến lại gần, tim cô như ngừng đập. Thảm hoạ sắp ập đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.