Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng Uyển My. Cô không sợ đối mặt với Lê Kiều Anh, nhưng cô không thể để cho Đăng Khôi biết được thân phận thật của "An Nhiên" ngay tại đây, ngay lúc này. Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Cô phải rời đi ngay lập tức.
"Thật xin lỗi luật sư Trần," cô ngắt lời anh một cách đột ngột nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch sự. "Tôi vừa nhớ ra mình có một cuộc gọi quan trọng phải thực hiện. Rất vui được nói chuyện với anh. Hy vọng chúng ta sẽ có dịp hợp tác nhiều hơn trong tương lai."
Nói rồi, cô khẽ gật đầu chào anh, rồi nhanh chóng xoay người, lách vào đám đông và biến mất trước khi Lê Kiều Anh kịp bước tới.
Đăng Khôi cảm thấy có chút hụt hẫng và khó hiểu trước sự rời đi đột ngột của cô. Anh nhìn theo bóng lưng vội vã của "An Nhiên", trong lòng dấy lên một cảm giác mất mát khó tả.
"Ai vậy?"
Giọng nói chua ngoa của Lê Kiều Anh vang lên bên cạnh, kéo anh về thực tại. "Trông anh có vẻ hứng thú với cô nhân viên quèn đó nhỉ? Gu của anh dạo này thay đổi nhiều quá."
"Đó không phải là việc của cô," Đăng Khôi trả lời lạnh lùng, rồi quay lưng bỏ đi, không muốn nói thêm một lời nào với người vợ cũ.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng đó đã để lại trong lòng Lê Kiều Anh một sự nghi ngờ lớn. Sự vội vã bỏ đi của "An Nhiên" khi thấy cô ta đến gần là một hành động quá khả nghi. Chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây.
Ngày hôm sau, Lê Kiều Anh lập tức cho người hành động. Cô ta muốn biết tất cả mọi thứ về "An Nhiên" và quỹ "Hy Vọng". Với quyền lực của mình, cô ta nhanh chóng có được danh sách khách mời và tên của người đại diện quỹ. Cô ta cũng sai một tay săn ảnh chuyên nghiệp, người đã có mặt ở buổi tiệc tối qua, gửi cho cô ta tất cả những bức ảnh chụp được "An Nhiên".
Ngồi trong văn phòng sang trọng của mình, Lê Kiều Anh nhìn vào những bức ảnh trên màn hình. Một cô gái giản dị, không có gì nổi bật. Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy có một sự quen thuộc mơ hồ? Cô ta phóng to một bức ảnh chụp chính diện. Đôi mắt. Chính là đôi mắt đó. Đôi mắt to tròn, trong veo, nhưng luôn ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm.
Một ý nghĩ điên rồ nhưng lại vô cùng logic loé lên trong đầu Kiều Anh.
Cô ta mở một tập tin được bảo mật trong máy tính của mình. Đó là toàn bộ hồ sơ về vụ việc năm xưa, bao gồm cả những bức ảnh mà thám tử đã chụp được Lâm Uyển My.
Cô ta đặt hai bức ảnh cạnh nhau trên màn hình. Một bên là Lâm Uyển My quyến rũ, nóng bỏng. Một bên là An Nhiên giản dị, mờ nhạt. Kiểu tóc khác nhau, phong cách ăn mặc khác nhau, thần thái khác nhau. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt và sống mũi, lại giống nhau đến kinh ngạc.
Để chắc chắn, cô ta đã gửi hai bức ảnh này cho một chuyên gia phân tích hình ảnh, yêu cầu chạy chương trình nhận dạng khuôn mặt.
Kết quả trả về sau nửa tiếng. Tỷ lệ trùng khớp: 98.7%.
Lê Kiều Anh ngả người ra sau ghế, một nụ cười lạnh lẽo và đầy đắc thắng từ từ nở trên môi. Mọi mảnh ghép đã khớp vào với nhau. Quỹ từ thiện ẩn danh. Nguồn tài trợ dồi dào cho chồng cũ. Và sự xuất hiện của một người đại diện có khuôn mặt giống hệt kẻ thứ ba năm xưa.
Thì ra là vậy. Con trà xanh đó không những không biến mất, mà còn quay trở lại, đóng một vở kịch khác, một vở kịch về sự cứu rỗi và lòng vị tha. Thật nực cười.
"Lâm Uyển My," Lê Kiều Anh thì thầm với màn hình máy tính. "Mày diễn kịch giỏi thật đấy. Nhưng vở kịch nào rồi cũng phải có lúc hạ màn."
Vết mực cũ tưởng chừng đã phai, nay lại bắt đầu loang ra, báo hiệu một cơn bão mới, còn dữ dội hơn cả cơn bão năm xưa, sắp sửa ập đến.