Cơn mưa rào mùa hạ đổ xuống bất ngờ, lạnh lẽo như một lời tuyên án.
Bên vệ đường, chiếc vali kéo rách góc bị bùn đất bám đầy, mà người con gái đứng cạnh nó — trong bộ váy trắng nhăn nhúm, đôi giày cao gót gãy gót — vẫn cố ngẩng cao đầu.
Lâm Tịnh Du, tiểu thư Lâm gia một thời lừng lẫy, nay chính thức trở thành… người không nhà.
Cô nhìn căn biệt thự vừa bị niêm phong, hàng chữ đỏ “Tịch thu tài sản” đập vào mắt. Mọi thứ tan vỡ quá nhanh. Hôm qua cô còn là tiểu thư được bao người săn đón, hôm nay lại chẳng còn nổi nơi để về.
Tiếng điện thoại vang lên.
Là từ mẹ.
“Du à… con đừng tìm ba nữa. Ba bị điều tra rồi, tài khoản phong tỏa, công ty sụp rồi. Con hãy trốn đi… đừng để báo chí tìm ra…”
Giọng mẹ nghẹn lại, rồi tắt máy.
Trốn đi ư?
Trốn đi đâu, khi cô chẳng còn đồng nào trong túi?
Cô ngồi thụp xuống bậc thềm, ôm vali, lặng lẽ nhìn mưa rơi.
Bỗng, một chiếc xe màu đen bóng dừng lại trước cổng. Cửa kính hạ xuống, để lộ một khuôn mặt đàn ông quen thuộc đến lạ — sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Lên xe đi, Tịnh Du.”
Cô ngẩng lên, sững sờ.
Anh ta là ai?
Khoảnh khắc ấy, cô phải mất vài giây mới nhận ra — người đàn ông đó là Lục Dẫn Thành, tổng giám đốc Lục Thịnh Group, người từng bắt tay với ba cô vài lần.
“Anh Lục?” – cô khẽ gọi, giọng khàn.
“Ừ.” Anh đáp, mắt nhìn cô, không cảm xúc nhưng ánh nhìn lại lộ rõ sự quan tâm. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô do dự.
“Giờ tôi… chẳng còn gì để anh bàn bạc.”
Anh im lặng vài giây, rồi mở cửa xe, nghiêng người xuống nhìn cô:
“Tôi có thể cho em mọi thứ — chỉ cần em đồng ý với một điều kiện.”
Cô khẽ cười, nụ cười pha chút tự giễu:
“Điều kiện gì? Bán linh hồn tôi à?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng thấp và ấm:
“Làm bạn gái hợp đồng của tôi. Trong sáu tháng.”
Không gian như ngừng lại.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mui xe.
Tịnh Du tưởng mình nghe nhầm:
“Anh… muốn bao nuôi tôi?”
Anh nhướng mày, giọng điềm đạm nhưng từng chữ như phủ một lớp ấm áp:
“Không phải bao nuôi. Là bảo vệ. Còn em thì cứ coi như mình đang… nhận lại một chút công bằng từ thế giới này.”
Cô im lặng.
Nghe thật buồn cười. Một tổng tài quyền lực lại đề nghị bao nuôi cô — cô gái vừa mất tất cả.
“Anh giúp tôi… vì thương hại à?”
Lục Dẫn Thành nghiêng đầu, ánh mắt anh dịu đi.
“Không. Vì tôi nợ em một lời hứa từ tám năm trước.”
Tim cô khẽ run.
Tám năm trước…
Là năm cuối trung học, năm cô suýt bị đuổi học vì một vụ hiểu lầm, và có ai đó đã âm thầm đứng ra bảo vệ cô — người mà cô chưa từng kịp biết tên.
Lẽ nào… là anh?
Anh mở cửa xe toang ra, mưa hắt vào ướt áo sơ mi, nhưng anh chẳng bận tâm:
“Em có thể từ chối. Nhưng nếu lên xe, tôi sẽ lo cho em. Không phải vì thương hại — mà vì anh thật sự muốn em sống tốt.”
Cô đứng đó, giữa mưa, nước mắt lẫn trong nước mưa, chẳng biết mình đang khóc hay cười.
Cuối cùng, cô kéo vali, bước lên xe.
Cửa xe đóng lại, mưa bị bỏ lại sau lưng.
Không khí trong xe tràn đầy mùi bạc hà dịu nhẹ. Anh đưa cho cô một chiếc khăn:
“Lau tóc đi, sẽ cảm lạnh đấy.”
Cô nhận lấy, lúng túng.
“Anh Lục… tôi không muốn trở thành người phụ nữ được bao nuôi.”
Anh liếc sang, nụ cười nhẹ nơi khóe môi:
“Vậy em cứ coi là anh đang… được em bao nuôi cũng được.”
Câu nói khiến cô nghẹn lời.
Anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hơi thở ấm phả bên tai.
Khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình hỗn loạn.
Lục Dẫn Thành, người đàn ông từng lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi, lại nhẹ giọng nói:
“Từ hôm nay, em sẽ sống ở nơi anh chuẩn bị. Ăn ngon, ngủ kỹ, và… đừng sợ gì cả. Mọi thứ còn lại, cứ để anh lo.”
Tịnh Du nhìn anh, đôi mắt ngập ngừng:
“Vì sao anh lại làm thế cho tôi?”
Anh quay sang, ánh mắt dịu dàng đến lạ:
“Vì tám năm trước, em từng cho anh niềm tin đầu tiên. Bây giờ, anh chỉ muốn trả lại cho em bình yên.”
Cô ngẩn người.
Trong khoảnh khắc ấy, mưa ngoài kia dần tạnh.
Nhưng trái tim cô — lại bắt đầu đập loạn nhịp.