bạn gái hợp đồng của anh tổng

Chương 2: Bản Hợp Đồng Kỳ Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hộ nằm ở tầng 39 của tòa nhà Lục Thịnh Tower — nơi người thường chỉ có thể ngước nhìn.

Cửa vừa mở, mùi thơm của gỗ trầm lan tỏa, cùng không khí mát lạnh của điều hòa khiến Tịnh Du khẽ rùng mình.

Căn hộ quá đẹp.

Mọi thứ sang trọng đến mức khiến cô ngần ngại đặt chân vào.

Cô quay lại nhìn anh, khẽ nói:

“Anh Lục, tôi nghĩ có sự nhầm lẫn. Tôi chỉ cần một phòng trọ bình thường thôi.”

Anh bước qua cô, tháo áo khoác, cởi cà vạt, giọng bình thản:

“Không nhầm. Hợp đồng của em bao gồm nhà ở, xe riêng, thẻ thanh toán, và cả… người chăm sóc nếu cần.”

Cô trố mắt:

“Bao gồm cả… người chăm sóc?”

Anh mỉm cười nhàn nhạt:

“Nếu em ốm.”

Cô cắn môi, ngồi xuống ghế sofa mềm, nhìn quanh.

“Anh Lục, tôi cần biết rõ ràng. Anh muốn tôi làm gì trong hợp đồng này?”

Lục Dẫn Thành rút từ cặp tài liệu ra một tờ giấy đặt lên bàn kính.

“Hợp đồng bạn gái tạm thời. Sáu tháng. Trước công chúng, em là bạn gái của tôi. Riêng tư, em muốn thế nào tùy em. Không ép buộc.”

Cô nhìn hàng chữ in rõ ràng, trong lòng rối bời.

“Anh cần một người bên cạnh chỉ để… diễn?”

“Ừ.” Anh gật đầu, giọng thấp, điềm tĩnh. “Đôi khi, một người đàn ông cũng cần ai đó để người khác ngừng can thiệp vào đời mình.”

Tịnh Du nhìn anh. Khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao, ánh mắt sâu như biển đêm — người đàn ông này, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.

“Vì sao là tôi?” – cô hỏi nhỏ.

Anh nhướng mày, nhìn thẳng cô, nửa cười nửa thật:

“Vì trong mắt tôi, em không giống ai cả. Kể cả khi em trắng tay, em vẫn giữ được kiêu hãnh.”

Câu nói khiến cô hơi sững lại.

Trong lòng, một cơn ấm áp khẽ dâng lên, nhưng lý trí lại gào thét: Đừng tin đàn ông đẹp trai, nhất là tổng tài.

Cô cầm bút, định ký, nhưng dừng lại:

“Điều khoản thứ mười ba là gì vậy? ‘Cấm nảy sinh tình cảm thật sự’? Ý anh là sao?”

Anh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cô.

“Chỉ là đề phòng. Tôi không muốn em bị tổn thương… nếu hết sáu tháng mà anh vẫn chưa làm em yêu anh.”

Cô đỏ mặt, lúng túng:

“Anh tự tin quá rồi đấy.”

“Anh chỉ nói thật.” Anh đáp, nụ cười nhạt trên môi khiến cô càng rối bời.

Một lát sau, cô ký tên, nét bút run nhẹ.

“Từ hôm nay, em chính thức là… bạn gái hợp đồng của anh.”

Anh đứng dậy, cúi người, chậm rãi thu lại tờ giấy, hơi thở phảng phất hương bạc hà lướt qua cổ cô.

“Vậy thì, bạn gái hợp đồng của tôi… ăn tối chưa?”

Cô khẽ lắc đầu.

Anh bật cười, cởi nút áo sơ mi trên cùng, tay đút túi quần, phong thái lười biếng mà quyến rũ:

“Anh nấu ăn tệ, nhưng anh có thể đặt món ngon. Hoặc…”

Anh nghiêng người sát hơn, giọng khẽ trầm:

“Em muốn anh học nấu cho em?”

Tim cô đập mạnh, vội đứng bật dậy, lùi một bước:

“Không cần! Tôi—tôi không muốn phiền anh đâu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu hơn, dường như đang cười:

“Em không phiền đâu, thật đấy.”

Không khí giữa họ chậm lại.

Chỉ có tiếng kim đồng hồ vang lên, xen giữa là hơi thở mỏng manh của cô.

Tịnh Du chớp mắt, tránh ánh nhìn ấy.

“Anh Lục, tôi chỉ đồng ý vì tôi không có lựa chọn khác. Tôi không muốn nợ anh quá nhiều.”

Anh bước lại gần, giọng dịu đi:

“Không phải nợ. Là trao đổi. Em cho anh vai bạn gái, anh cho em sự bình yên. Công bằng mà.”

Cô bật cười nhẹ, cười mà nước mắt cứ rơi.

“Bình yên à… thứ đó với tôi xa xỉ lắm.”

Lục Dẫn Thành khẽ chạm tay vào vai cô, ấm áp và dứt khoát:

“Vậy thì, sáu tháng này, để anh dạy em thế nào là bình yên.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt giao nhau.

Cả hai im lặng, nhưng không cần lời nào — sự khởi đầu của một mối quan hệ “ngược đời” đã bắt đầu, giữa một cô gái mất tất cả và một người đàn ông chưa từng quên quá khứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×