Tin nhắn của Trác Kiêu cứ hiện lên trong đầu cô suốt cả buổi sáng hôm đó.
“Tôi biết hết quá khứ của anh ta.”
Một câu ngắn ngủi, nhưng như một mũi dao nhỏ, chạm vào lòng tin vừa mới vững lại của cô.
Tịnh Du tự hỏi — anh đã từng giấu cô điều gì?
Không phải vì cô nghi ngờ, mà là bởi cảm giác bất an mơ hồ đang trỗi dậy.
Người đàn ông như Lục Dẫn Thành — trầm tĩnh, điềm đạm, luôn kiểm soát mọi thứ — liệu có thể thật sự dễ dàng mở lòng với một người như cô sao?
Buổi chiều, cô đến công ty sớm để chuẩn bị buổi họp dự án.
Khi đi ngang qua phòng marketing, cô vô tình nghe thấy vài nhân viên đang bàn tán.
“Nghe nói Lục tổng từng có hôn ước với con gái của tập đoàn Thẩm thị đấy.”
“Thật hả? Vậy cô Tịnh Du là gì chứ?”
“Chắc chỉ là người thay thế tạm thời thôi.”
Cô khựng lại, tim như bị ai đó bóp chặt.
Hôn ước…?
Cô không tin vào lời đồn, nhưng cảm giác nhói lên trong lòng lại là thật.
Khi tan họp, cô trở về căn hộ, thấy Lục Dẫn Thành đang đứng trên ban công nghe điện thoại.
Gió thổi nhẹ, áo sơ mi anh bay phất phơ, giọng nói trầm thấp, xen lẫn tiếng cười nhẹ — thứ âm thanh hiếm khi cô nghe thấy.
“Phải, tôi sẽ đến buổi tiệc tối mai. Cô giúp tôi gửi lời chào đến bác Thẩm.”
Cô sững người.
Tên “Thẩm” ấy — có lẽ chính là Thẩm Dĩnh, người con gái trong lời đồn.
Khi anh quay lại, cô vội giả vờ đang sắp xếp tài liệu, cố giấu đi nét bất an.
“Em về rồi à?” – Anh hỏi, giọng dịu.
“Ừ. Anh đang nói chuyện với ai thế?” – Cô cười nhẹ, hỏi như vô tình.
“Đối tác cũ. Gia đình Thẩm thị.” – Anh đáp thản nhiên. – “Mai có buổi tiệc họp mặt, anh phải tham dự.”
“Thẩm thị… là tập đoàn từng có quan hệ hợp tác với Lục Thị trước đây à?”
“Phải.” – Anh khẽ gật. – “Và Thẩm Dĩnh là con gái họ.”
Cô im lặng.
Anh nói rất bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến cô thấy khoảng cách giữa hai người như dài thêm.
“Anh từng… có hôn ước với cô ấy sao?” – Cô hỏi nhỏ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh khựng lại, ánh mắt trầm xuống.
“Em nghe ai nói?”
“Không quan trọng.” – Cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh. – “Chỉ muốn biết có thật không thôi.”
Sau vài giây im lặng, anh nói:
“Đúng là từng có, nhưng không phải do anh.”
“Ý anh là…?”
“Là do hai gia đình sắp đặt khi anh còn học đại học. Anh chưa từng đồng ý.”
Cô mím môi, ánh mắt hơi rũ xuống.
Anh bước lại gần, nhẹ giọng:
“Em đang giận?”
“Tôi chỉ thấy… mình có vẻ quá ngu ngốc. Tin tưởng quá nhanh.” – Cô quay mặt đi.
“Em đang nghĩ anh vẫn còn liên quan đến cô ấy?”
“Tôi không biết. Nhưng vừa nãy anh cười rất vui khi nói chuyện với người nhà cô ta.” – Giọng cô thoáng chua chát.
Anh cười khẽ, nụ cười nửa như bất lực, nửa như… ghen.
“Thì ra chỉ cần anh nói chuyện với người khác, em đã để tâm như vậy rồi à?”
Cô giật mình, má ửng nhẹ:
“Tôi không—”
Anh không để cô nói hết.
Anh bước tới gần hơn, đủ để cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên má.
“Anh cũng biết ghen là thế nào rồi.” – Anh nói khẽ, giọng trầm xuống. – “Và giờ anh hiểu, anh chẳng muốn ai ngoài em nhìn thấy anh cười như vậy.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn sâu thẳm ấy.
Trong khoảnh khắc, thế giới như chỉ còn lại hai người.
“Anh ghen sao?” – Cô hỏi nhỏ.
“Rất.” – Anh đáp gọn, không chút do dự.
Không khí giữa họ bỗng trở nên lạ lùng — vừa căng, vừa ngọt.
Cô lúng túng, định bước lùi, nhưng anh đã khẽ giữ lấy tay cô.
“Tịnh Du.” – Anh gọi tên cô, giọng trầm ấm. – “Anh không hoàn hảo, nhưng anh chưa từng dùng dối trá với em.”
Cô nhìn anh, trái tim run rẩy:
“Vậy tại sao anh chưa bao giờ kể về hôn ước đó?”
“Vì anh muốn quên nó đi.” – Anh nói thật khẽ. – “Anh không nhắc, không phải vì giấu, mà vì sợ em nghĩ anh vẫn vướng bận quá khứ.”
Cô cúi đầu, giọng nhỏ lại:
“Tôi… xin lỗi.”
Anh khẽ thở dài, kéo cô vào vòng tay.
“Đừng xin lỗi. Chỉ cần tin anh là đủ.”
Cô khẽ tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ vang bên tai.
“Còn cô Thẩm Dĩnh thì sao?”
“Ngày mai, anh sẽ cho em câu trả lời rõ ràng nhất.” – Anh nói chắc nịch.
Tối hôm đó, khi anh rời nhà để chuẩn bị cho buổi tiệc, cô ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn thành phố sáng đèn.
Trong lòng cô không còn giận, chỉ có cảm giác nôn nao — vừa sợ, vừa chờ đợi.
“Ngày mai… anh sẽ làm gì?”