Tin đồn lan nhanh hơn cô tưởng.
Sáng hôm sau, khắp các diễn đàn doanh nghiệp đều đang bàn tán về “người phụ nữ sống cùng Lục Dẫn Thành”.
Có người nói cô là tình nhân được bao nuôi.
Có người lại nói cô đang tìm đường quay lại giới thượng lưu bằng cách dựa vào anh.
Ảnh chụp mờ, đoạn video ngắn, thậm chí còn có cả hình cô bước ra từ xe của anh — tất cả lan truyền chóng mặt.
Điện thoại cô rung không ngừng, tin nhắn từ bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là người quen cũ.
“Cậu thật sự đang ở với Lục tổng à?”
“Nghe nói anh ta chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi.”
Cô tắt điện thoại, lòng rối bời.
Cảm giác giống như bị cả thế giới nhìn chằm chằm, còn bản thân thì chẳng biết phải trốn vào đâu.
Khi Tịnh Du đến công ty, ánh nhìn của mọi người đều khác lạ.
Không ai nói thẳng, nhưng những lời thì thầm, những ánh mắt soi mói khiến cô khó chịu đến nghẹt thở.
Giữa lúc đó, cánh cửa thang máy bật mở.
Lục Dẫn Thành bước ra — vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, khí thế trầm ổn khiến mọi người tự động tránh lối.
Anh dừng lại khi thấy cô, giọng trầm ấm:
“Vào phòng anh.”
Cô lặng lẽ bước theo, lòng vừa hoang mang vừa lo lắng.
Trong phòng, anh đặt tài liệu xuống, ánh mắt hướng về cô:
“Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh nên ngăn chuyện này sớm hơn.”
“Không phải lỗi của anh.” – Cô mím môi. – “Là do người khác cố tình bôi nhọ tôi.”
Anh khẽ gật đầu:
“Anh biết. Và anh cũng biết ai làm.”
“Là Trác Kiêu?” – Cô đoán ngay.
Ánh mắt anh hơi tối lại:
“Phải. Hắn ta thuê người tung tin, mục đích là muốn khiến em mất uy tín, buộc anh phải cắt đứt với em.”
Cô nín lặng vài giây, rồi nói nhỏ:
“Anh định làm gì?”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi đáp:
“Anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ lời đồn nào nữa. Nếu họ muốn thấy ‘mối quan hệ thật sự’ giữa chúng ta… vậy thì anh sẽ cho họ thấy.”
“Ý anh là… công khai?” – Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên.
“Phải.” – Anh đáp, giọng dứt khoát. – “Không phải để giải thích, mà để khẳng định.”
Cô sững người:
“Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh. Báo chí, cổ đông—”
“Anh không quan tâm.” – Anh ngắt lời, ánh mắt kiên định. – “Anh chỉ sợ em tổn thương.”
Câu nói đơn giản, nhưng như một mũi tên xuyên thẳng qua hàng rào cô cố dựng bấy lâu.
“Anh điên rồi.” – Cô khẽ nói, môi run lên.
“Có lẽ.” – Anh cười nhẹ. – “Nhưng anh không muốn em phải cúi đầu vì những kẻ không xứng.”
Buổi họp báo được tổ chức vào buổi chiều.
Cả giới truyền thông đều có mặt, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Lục Dẫn Thành ngồi ở bàn chính, bên cạnh là cô — Tịnh Du, trong chiếc váy thanh lịch, mái tóc buông nhẹ.
Ánh đèn flash chớp liên hồi.
“Xin hỏi Lục tổng, tin đồn về việc anh ‘bao nuôi’ cô Tịnh Du có thật không?” – Một phóng viên hỏi thẳng.
Anh không né tránh.
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, dịu dàng đến mức khiến cả hội trường lặng đi.
“Phải.” – Anh nói rõ từng chữ.
Tiếng xì xào lập tức dấy lên.
Nhưng trước khi ai kịp diễn giải theo hướng tiêu cực, anh tiếp lời, giọng trầm thấp nhưng mạnh mẽ:
“Tôi bao cô ấy… bằng tất cả tình cảm thật của mình.”
Hội trường im phăng phắc.
Cô sững sờ, trái tim đập mạnh đến nỗi như muốn vỡ tung.
“Tôi không thuê cô ấy. Tôi yêu cô ấy.” – Anh nói tiếp, giọng không cao, nhưng đủ để truyền qua mọi ống kính máy quay. – “Nếu có ai muốn gọi đó là ‘bao nuôi’, vậy xin cứ hiểu là tôi đang dùng cả đời mình để bao bọc người phụ nữ tôi yêu.”
Một tràng flash rực sáng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô không nghe thấy gì nữa.
Chỉ còn giọng anh, và ánh mắt chân thành ấy.
Anh quay sang, nhẹ nhàng nắm tay cô trước bao nhiêu người.
“Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng một mình.”
“Anh…” – Cô nghẹn giọng, mắt ươn ướt.
Anh khẽ siết tay cô hơn, mỉm cười:
“Từ giờ, mọi chuyện đều có anh.”
Sau buổi họp báo, tin tức lan truyền như bão, nhưng lần này lại hoàn toàn khác.
Mạng xã hội tràn ngập những bài đăng khen ngợi, những bình luận ngưỡng mộ “Lục tổng dám yêu, dám nói”.
Tên cô không còn bị gắn với hai chữ “bao nuôi”, mà là “người phụ nữ được tổng tài công khai bảo vệ”.
Trong căn hộ tối muộn, cô ngồi bên khung cửa, gió khẽ thổi qua rèm.
Anh bước đến, mang theo một cốc nước ấm.
“Em vẫn chưa tin anh à?” – Anh hỏi, giọng trầm thấp, xen lẫn ý cười.
“Không phải không tin.” – Cô khẽ nói. – “Chỉ là… tôi chưa quen với việc có ai đó dám vì tôi làm nhiều như vậy.”
Anh đặt cốc nước xuống bàn, rồi cúi xuống, ánh mắt chân thành:
“Vậy em có thể thử tin thêm một chút được không?”
Cô nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc lạ lùng — vừa ấm, vừa sợ.
“Nếu anh hối hận thì sao?”
“Anh chỉ hối hận… vì không nói sớm hơn.” – Anh đáp, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Ánh nhìn ấy khiến cô không thể trốn tránh nữa.
Cô cười khẽ, giọng run run:
“Lục Dẫn Thành… anh thật sự biết cách khiến người ta không thể ghét nổi.”
Anh nghiêng đầu, nở nụ cười hiếm hoi:
“Anh không cần em ghét. Anh chỉ cần em ở lại.”
Cô ngẩng lên, ánh đèn phản chiếu trong mắt cô lấp lánh như sao.
“Tôi chưa hứa sẽ ở lại mãi.”
“Anh biết.” – Anh nói, khẽ chạm tay lên má cô. – “Nhưng anh sẽ khiến em không nỡ rời đi.”