bạn gái thuê

Chương 1: Hợp đồng tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Trình, CEO 28 tuổi, đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống thành phố nhộn nhịp. Ánh nắng chiều chiếu lên tòa nhà cao tầng, lấp lánh như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ bên ngoài trông thật hoàn hảo… trừ chuyện tình cảm của anh.

Gia đình anh, đặc biệt là mẹ, luôn nhắc nhở: “Trình à, đã đến lúc có một cô bạn gái xứng đáng rồi. Con còn trẻ, đừng để lỡ thời gian.”

Anh nhếch môi, trả lời trong đầu: “Đã bao nhiêu lần mẹ nói vậy rồi…?”

Buổi trưa hôm đó, đồng nghiệp bất ngờ kéo anh đi ăn trưa, với thái độ như sắp khai quật bí mật đời tư: “Hạ Trình, cậu hẹn hò ai chưa? Hay vẫn độc thân?”

Anh chỉ cười khổ, trả lời kiểu lịch sự: “Công việc bận quá, chưa có thời gian.”

Nhưng trong mắt họ, nụ cười ấy chẳng thuyết phục chút nào.

Hạ Trình thở dài, quay trở lại phòng, mở laptop và gõ vào thanh tìm kiếm: “thuê bạn gái tạm thời”.

Ban đầu, anh còn tưởng là trò đùa, nhưng càng lướt, anh càng thấy nhiều dịch vụ chuyên nghiệp: từ “bạn gái công sở” cho đến “bạn gái đi dự tiệc” và cả “bạn gái gia đình”.

Anh nhíu mày: “Có lẽ đây là giải pháp… tạm thời, ít nhất là cho mẹ tôi yên lòng.”

Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên. Tin nhắn từ trợ lý: “Sếp, mẹ nhắn, tối nay cả gia đình sẽ ăn tối tại nhà, muốn sếp đi cùng không?”

Hạ Trình nhìn màn hình, nhún vai: “Đi thôi… nhưng lần này, tôi cần một kế hoạch hoàn hảo.”

Anh mở dịch vụ thuê bạn gái, đọc từng hồ sơ, mỗi hồ sơ đều kèm hình ảnh lung linh và tiểu sử hoàn hảo.

Nhưng càng xem, anh càng nhíu mày: “Toàn những cô gái… đẹp như người mẫu. Thật không thực tế!”

Và rồi, một hồ sơ khiến anh dừng lại: Lâm Tĩnh Nhi – sinh viên năng động, vui tính, thích đọc sách, có thể nhập vai tự nhiên.

Một ánh nhìn trong bức ảnh hồ sơ khiến Hạ Trình cảm thấy… thú vị.

Anh nhấp vào nút “Liên hệ ngay”, trái tim lạnh lùng bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.

Buổi gặp mặt được sắp xếp tại một quán cà phê yên tĩnh.

Hạ Trình bước vào, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc. Chỉ vài giây sau, một cô gái trẻ xuất hiện, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tươi tắn và ánh mắt lém lỉnh.

“Tôi là Tĩnh Nhi, rất vui được gặp anh ạ!” – cô nói, giọng tự nhiên đến mức Hạ Trình phải gật gù trong lòng: “Thật sự… tự nhiên.”

Buổi thử vai diễn ra, Tĩnh Nhi làm mọi thứ quá… đời thường.

Cô kể về sở thích đọc sách, về những lần đi dạo, ăn vặt, pha trò với barista… Hạ Trình ngồi đối diện, đôi lúc lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

Một lần, cô vô tình đụng tay vào anh khi lấy ly nước → Hạ Trình bối rối, mặt nóng bừng.

“Tôi… à… ổn mà.” – anh lắp bắp, trong đầu lẩm nhẩm: “Cô này… dễ thương quá mức.”

Cuối cùng, anh nhận ra đây là người hợp lý nhất cho công việc này: vừa vui tính, vừa chân thật, dễ thương nhưng không quá phô trương.

Anh gật đầu: “Được rồi, cô được thuê.”

Tĩnh Nhi nhảy cẫng lên, mắt sáng long lanh: “Thật sao? Vậy em sẽ cố gắng hết sức!”

Ngày ký hợp đồng, Hạ Trình và Tĩnh Nhi gặp mặt tại văn phòng công ty.

Các điều khoản được ghi chi tiết: giới hạn thân mật, cách ứng xử trước gia đình, bí mật phải bảo mật…

Nhưng ký xong, một sự kiện trớ trêu xảy ra:

Buổi tối, họ phải đi ăn tối cùng gia đình Hạ Trình – lần gặp đầu tiên của “bạn gái thuê” với mẹ, bố và chị gái.

Tĩnh Nhi quá tự nhiên, cười nói, pha trò với cả nhà → Hạ Trình vừa tự hào vừa xấu hổ.

Anh cố gắng thể hiện là người yêu hoàn hảo, nhưng liên tục bị Tĩnh Nhi “dìm hàng” bằng sự hồn nhiên của cô.

Trong đầu Hạ Trình vang lên: “Liệu đây chỉ là công việc… hay… mình đang bắt đầu thích cô ấy thật?”

Hạ Trình tới quán cà phê theo đúng giờ hẹn, như mọi lần xuất hiện trước đối tác quan trọng, dáng vẻ lạnh lùng, bước chân chắc chắn, ánh mắt thăm dò xung quanh.

Trong đầu anh lẩm bẩm: “Công việc này chỉ là công việc. Không cảm xúc, không phiền phức.”

Nhưng ngay khi nhìn thấy cô gái bước vào, Tĩnh Nhi, trái tim anh bỗng nhích nhẹ, ánh mắt lạnh lùng chưa kịp quen thấy một làn sóng năng lượng khác lạ: nụ cười rạng rỡ, mái tóc buông tự nhiên, dáng đi nhanh nhẹn nhưng uyển chuyển, và đặc biệt là đôi mắt trong veo tràn đầy sự hồn nhiên.

“Tôi là Lâm Tĩnh Nhi, rất vui được gặp anh!” – cô cúi chào, giọng ngọt ngào nhưng đầy năng lượng.

Hạ Trình gật đầu, cố giữ vẻ nghiêm túc. Anh quan sát từng cử chỉ của cô, phân tích tiểu sử đã đọc, xem liệu cô có hợp với yêu cầu “bạn gái thuê” của mình không.

Buổi thử vai bắt đầu. Tĩnh Nhi mở lời bằng cách kể về sở thích đọc sách, những trải nghiệm đời thường, pha trò với nhân viên quán cà phê. Anh vừa nghe vừa nhíu mày: “Cô này… tự nhiên quá.”

Khi cô vừa nhấc ly nước lên, tay cô vô tình chạm vào tay anh. Hạ Trình giật mình, mặt đỏ bừng: “Cái gì… ừ… ổn mà.”

Tĩnh Nhi cười hồn nhiên, không nhận ra sự bối rối của anh.

Anh nghiêm túc quan sát: cô tự nhiên đến mức không hề giả tạo, điều này hoàn toàn trái ngược với các hồ sơ mà anh từng xem. Hạ Trình bất giác nghĩ: “Đúng là, đây là người tôi cần… nhưng sao lại khiến tim tôi loạn nhịp như thế này?”

Trong lúc thử vai, quán cà phê bỗng đông đúc, tiếng ồn ào khiến Tĩnh Nhi phải gần sát Hạ Trình để nói chuyện. Một lần nữa, tay họ chạm nhau – lần này Hạ Trình hoàn toàn mất bình tĩnh. Anh nhìn vào đôi mắt cô, tự nhủ: “Chỉ là công việc thôi… phải… chỉ là công việc…”

Nhưng chính lúc đó, Tĩnh Nhi cười khúc khích: “Anh Trình, anh cười nhạt thế, nhìn như đang tức giận lắm!”

Hạ Trình: “Không, tôi… không tức gì cả.” – anh lắp bắp, nội tâm rối bời.

Các tình huống tiếp tục:

Tĩnh Nhi lỡ làm đổ nước → anh vội vàng lau, vừa lo vừa ngượng.

Cô nói chuyện thân mật với barista, vô tình lôi kéo Hạ Trình vào đối thoại → tạo tình huống trớ trêu.

Anh nhận ra, càng nhìn cô, anh càng thấy “dễ chịu” và… tò mò.

Kết thúc buổi thử vai, Hạ Trình đứng lên, cầm hợp đồng:

“Cô… tôi sẽ thuê cô.”

Tĩnh Nhi nhảy cẫng lên, mắt long lanh: “Thật sao? Thật sao? Vậy em sẽ… cố gắng hết sức!”

Hạ Trình chỉ nhún vai, trong lòng lại thấy lạ lùng: “Cô gái này… khiến tôi vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn gần gũi…”

Buổi thử vai kết thúc với nhiều tình huống dở khóc dở cười: ly nước đổ, ghế kêu cọt kẹt, những câu nói hồn nhiên của Tĩnh Nhi khiến anh vừa cười vừa bối rối.

Anh đi về, trong đầu vang lên câu hỏi không lời đáp: “Chỉ là công việc… hay… có điều gì đó thật sự đang bắt đầu?”

Buổi sáng hôm đó, văn phòng Hạ Trình vang lên tiếng điện thoại, tin nhắn và thông báo từ trợ lý. Anh bước vào phòng, gấp hợp đồng thuê bạn gái mà vừa ký với Tĩnh Nhi, rồi nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào tấm kính như soi rọi những dự định bất ngờ: hôm nay là lần đầu tiên Tĩnh Nhi gặp mặt gia đình anh trong vai trò “bạn gái thuê”.

Anh thở dài, tự nhủ: “Chỉ là công việc, tất cả chỉ là công việc.” Nhưng bên trong, trái tim anh không hề bình yên.

Tĩnh Nhi xuất hiện đúng giờ, mặc một bộ váy nhẹ nhàng, tóc buông tự nhiên. Nụ cười cô vẫn rạng rỡ, khiến Hạ Trình vừa tự hào vừa bối rối.

“Tôi sẵn sàng rồi ạ!” – cô cười, mắt long lanh.

Hạ Trình gật đầu, nhưng vẫn nhắc: “Hãy nhớ, đây là lần đầu tiên. Phải giữ hình tượng trước gia đình tôi. Không được lộ bí mật, không được… quá tự nhiên.”

Tĩnh Nhi nhún vai, ánh mắt đầy hài hước: “Anh yên tâm, em sẽ cố gắng.”

Ngay từ những phút đầu tiên, những tình huống trớ trêu đã xuất hiện. Khi bắt tay mẹ Hạ Trình, Tĩnh Nhi quá nhiệt tình, làm tay ông rối tung. Khi trò chuyện với chị gái Hạ Trình, cô kể một câu chuyện hài hước về chuyến đi mua sách, khiến cả bàn ăn cười vang. Hạ Trình liên tục phải chen vào để “kiểm soát tình hình”, nhưng càng làm càng lúng túng.

Trong lúc cả gia đình đang trò chuyện, Tĩnh Nhi vô tình đẩy chiếc cốc cà phê làm nó nghiêng. Hạ Trình phản ứng cực nhanh, túm lấy cốc trước khi đổ, nhưng chính anh lại vấp phải chân ghế, té nửa người xuống sàn.

“Anh… ổn chứ?” – Tĩnh Nhi lo lắng, cúi xuống nhìn anh.

Anh bật cười ngượng ngùng, trong lòng vừa xấu hổ vừa thích thú. “Ổn… chỉ là chút bất cẩn.”

Cả gia đình nhìn anh và Tĩnh Nhi, ánh mắt vừa tò mò vừa buồn cười. Những chi tiết vụn vặt như thế khiến buổi gặp mặt trở nên vừa căng thẳng vừa hài hước, nhưng đồng thời giúp Hạ Trình nhận ra sự tự nhiên và đáng yêu của Tĩnh Nhi.

Khi Tĩnh Nhi kể một câu chuyện nhỏ về việc cô từng nhầm đường đến quán cà phê, Hạ Trình không nhịn được cười. Trong đầu anh trào lên những suy nghĩ trái ngược: “Chỉ là công việc thôi… phải, chỉ là công việc. Nhưng tại sao tim mình lại đập nhanh thế này? Cô ấy… đáng yêu quá mức.”

Mỗi cử chỉ nhỏ, mỗi ánh mắt trong veo, nụ cười tươi rói của Tĩnh Nhi đều khiến anh cảm thấy rung động, nhưng anh không dám thừa nhận. Anh nhắc nhở bản thân: “Đây chỉ là thuê, không phải yêu. Chỉ là công việc thôi.”

Nhưng ngay cả khi tự nhủ, anh nhận ra: chính sự tự nhiên của Tĩnh Nhi đã chinh phục trái tim anh từ những giây phút đầu tiên.

Buổi tối kết thúc với nhiều tình huống dở khóc dở cười: ly nước nghiêng, ghế kêu cọt kẹt, câu chuyện hài hước của Tĩnh Nhi khiến cả nhà cười vang. Hạ Trình lặng lẽ theo dõi cô, lòng vừa vui vừa bối rối. Anh không thể phủ nhận: cô không chỉ hoàn thành công việc một cách xuất sắc mà còn làm tim anh rung động.

Khi hai người bước ra khỏi nhà, ánh đèn đường chiếu lên đôi mắt trong veo của Tĩnh Nhi, Hạ Trình thầm nhủ: “Liệu đây chỉ là công việc… hay… mình đã bắt đầu cảm thấy gì đó thật sự?”

Và từ khoảnh khắc ấy, một mạch truyện dài với những tình huống hài hước, trớ trêu, và tình cảm nhen nhóm từ giả vờ thành thật chính thức được mở ra.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×