Hạ Trình thức dậy vào buổi sáng hôm đó với một cảm giác vừa hứng thú vừa bối rối mà bản thân anh chưa từng trải qua. Thói quen của một CEO lạnh lùng, nghiêm túc luôn chi phối mọi hành động, nhưng hôm nay, trái tim anh lại đập nhanh vì… một buổi hẹn. Một buổi hẹn giả vờ. Mà đối tượng lại chính là Tĩnh Nhi – cô gái “bạn gái thuê” đã khiến anh bối rối ngay từ lần gặp đầu tiên.
Anh đứng trước gương, chỉnh sửa cà vạt, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương. Mái tóc hoàn hảo, bộ vest vừa vặn, ánh mắt nghiêm túc… tất cả đều là “hình tượng hoàn hảo” mà anh phải thể hiện trước cô và cả công chúng. Trong đầu anh, danh sách các chi tiết cần chuẩn bị cho buổi hẹn dài như vô tận: chọn quán, sắp xếp thời gian, chuẩn bị những câu nói “tình cảm nhưng không lộ bí mật”, và cả việc kiểm soát mọi tình huống trớ trêu có thể xảy ra.
Nhưng Tĩnh Nhi, như thường lệ, xuất hiện đúng giờ, với nụ cười rạng rỡ và vẻ ngoài hồn nhiên, chẳng chút dấu hiệu bối rối hay lo lắng. Cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, mái tóc buông tự nhiên, bước vào làm không gian phòng khách công ty bỗng sáng lên một cách kỳ lạ. Hạ Trình khẽ nhíu mày, lòng vừa lo lắng vừa… khó chịu vì không thể kiểm soát mọi thứ.
“Anh Trình, em sẵn sàng rồi ạ!” – cô cười, mắt long lanh.
Hạ Trình hít một hơi sâu, gật đầu, nhắc nhở bản thân: “Chỉ là công việc. Chỉ là công việc…”
Nhưng ngay cả khi nhắc nhở, trái tim anh vẫn không ngừng đập nhanh khi nhìn cô. Anh dẫn cô ra xe, trong lòng không khỏi lo lắng: liệu buổi hẹn giả vờ này có rơi vào tình huống nào trớ trêu như những gì anh từng sợ?
Chuyến xe chạy qua những con phố nhộn nhịp, Hạ Trình không ngừng kiểm tra lịch trình, tưởng tượng mọi tình huống có thể xảy ra. Nhưng Tĩnh Nhi lại vô tư ngắm cảnh, thỉnh thoảng trêu chọc anh bằng những câu hỏi lém lỉnh: “Anh Trình, hôm nay anh trông nghiêm túc quá, có phải đang lo lắng không?”
Anh bật cười khổ: “Không, chỉ là tập trung…” nhưng ánh mắt anh lộ vẻ bối rối.
Đến quán cà phê, Hạ Trình chọn một bàn ở góc yên tĩnh, ánh sáng vừa đủ để tạo không khí lãng mạn mà vẫn đảm bảo kín đáo. Anh lắp bắp chào nhân viên, sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, từng chi tiết nhỏ không bỏ sót.
Nhưng Tĩnh Nhi, với bản tính hồn nhiên, vô tình phá mọi kế hoạch: cô kéo ghế ngồi lệch một chút, cười nói với nhân viên phục vụ, pha trò với những người xung quanh. Hạ Trình không khỏi nhíu mày: “Cô gái này… vừa làm tôi vừa muốn la vừa muốn cười.”
Trong lúc cả hai trò chuyện, Tĩnh Nhi kể về những chuyện thường nhật, những lần đi dạo, ăn vặt, mua sách, thậm chí cả chuyện cô bị lạc đường lần trước khi đi gặp anh. Câu chuyện vừa hồn nhiên vừa hài hước khiến Hạ Trình liên tục nở nụ cười, thỉnh thoảng bối rối khi cô vô tình chạm tay anh để lấy đồ hay chỉ tay vào cái gì đó.
Một ly cà phê nghiêng, một cử chỉ lúng túng, một nụ cười tinh nghịch… tất cả khiến buổi hẹn giả vờ này trở nên sống động, không hề nhàm chán. Hạ Trình nhận ra, dù anh cố gắng kiểm soát mọi thứ, nhưng chính sự tự nhiên và đáng yêu của Tĩnh Nhi đã phá vỡ mọi quy tắc của anh, và khiến anh… rung động.
Anh thầm nhủ: “Chỉ là công việc thôi… nhưng… sao trái tim lại không chịu nghe lời lý trí?”
Buổi sáng dần trôi, ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ quán cà phê, phản chiếu ánh mắt trong veo của Tĩnh Nhi, và Hạ Trình nhận ra một điều: mặc dù đây chỉ là buổi hẹn giả vờ, nhưng cảm giác gần gũi và sự vui vẻ mà cô mang lại là thật. Anh không thể phủ nhận: cô đã bắt đầu chiếm một phần trong trái tim anh, dù anh chưa sẵn sàng thừa nhận.
Buổi chiều xuống, ánh nắng nhuộm vàng những con phố đông đúc. Hạ Trình dẫn Tĩnh Nhi đi dạo trong công viên – địa điểm mà anh đã tính toán để vừa lãng mạn vừa kín đáo. Anh muốn mọi thứ hoàn hảo, nhưng Tĩnh Nhi – với bản tính hồn nhiên – đã khiến kế hoạch của anh hoàn toàn điên đảo ngay từ những bước chân đầu tiên.
Cô chạy nhảy, nhặt một chiếc lá rơi, rồi quay lại nhìn anh, mắt long lanh: “Anh Trình, nhìn cái này kìa! Đẹp quá đúng không?”
Hạ Trình chỉ biết mỉm cười, cúi xuống nhặt giúp cô, nhưng trong lòng lại tự nhủ: “Chỉ là công việc thôi… nhưng tại sao lại cảm thấy vui thế này?”
Họ đi qua những quán cà phê ngoài trời, nơi vài người nhận ra Tĩnh Nhi – có lẽ từng nhìn thấy cô ở đâu đó. Ngay lập tức, Tĩnh Nhi nắm tay Hạ Trình, cúi sát vào anh, thì thầm: “Diễn đi nhé, như một cặp đang yêu đó.”
Hạ Trình nhíu mày, tim đập nhanh. Anh vốn là người ít bộc lộ cảm xúc nơi công cộng, nhưng giờ phải giả vờ thân mật với cô gái này. Tay anh hơi run khi nắm tay cô, lòng lo lắng mọi người sẽ nhận ra sự giả tạo.
Nhưng Tĩnh Nhi diễn tự nhiên hơn bất cứ ai, nụ cười tươi rói, ánh mắt long lanh, khiến anh càng thêm lúng túng. Cô vừa khéo léo pha trò với những người xung quanh, vừa khiến Hạ Trình phải bật cười và đôi khi… đỏ mặt.
Một bé trai chạy qua, va vào chân họ, khiến anh phải đỡ Tĩnh Nhi, trong khi chính anh bị kéo lảo đảo. Tĩnh Nhi cười khúc khích: “Anh Trình, anh thật vụng về quá!”
Hạ Trình bật cười khổ, hạ giọng: “Chỉ là bất cẩn thôi.”
Nhưng trong lòng, anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Chính những khoảnh khắc vụng về, những tình huống dở khóc dở cười này lại khiến anh gần cô hơn, khiến khoảng cách giữa “giả vờ” và “thật lòng” trở nên mong manh.
Tiếp theo, họ dừng chân ở một quán kem nhỏ. Khi Tĩnh Nhi vô tình làm kem rơi xuống áo anh, Hạ Trình chỉ còn cách cúi xuống lau vội, mặt đỏ bừng. Cô cười khúc khích, ánh mắt lém lỉnh: “Anh Trình, anh không nổi giận sao?”
Anh cười gượng, trong đầu lẩm nhẩm: “Làm sao mà nổi giận được khi cô ấy… đáng yêu thế này?”
Khi đi dạo tiếp, vài người bạn cũ của Hạ Trình tình cờ gặp họ. Tĩnh Nhi lập tức nắm tay anh, áp sát vai vào, diễn tả như một cặp đang yêu thật sự. Hạ Trình cảm giác tim mình đập mạnh, hơi thở dồn dập, trong khi anh phải liên tục điều chỉnh ánh mắt và biểu cảm để không lộ sự bối rối.
Cả buổi chiều trôi qua với hàng loạt tình huống trớ trêu:
Cô chọc ghẹo anh khi anh lúng túng trước đám đông.
Anh cứu cô khỏi những va chạm nhỏ nhưng bối rối trước hành động tự nhiên của cô.
Những cử chỉ thân mật giả vờ lại vô tình khiến Hạ Trình cảm nhận một cảm giác gần gũi chưa từng có.
Mỗi lần nhìn vào mắt cô, Hạ Trình lại tự nhủ: “Chỉ là hợp đồng thôi… nhưng sao cảm giác lại khác lạ thế này? Tại sao tim lại đập nhanh?”
Ánh nắng chiều phản chiếu lên đôi mắt trong veo của Tĩnh Nhi, khiến Hạ Trình nhận ra rằng những khoảnh khắc giả vờ này, những nụ cười, những hành động hồn nhiên của cô… đã lấp đầy trái tim anh. Anh nhận ra rằng, mặc dù tất cả chỉ là công việc, nhưng bản thân anh đã bắt đầu cảm thấy rung động một cách thật sự.
Buổi hẹn kết thúc, họ cùng nhau rời công viên. Trên đường về, những cử chỉ nhỏ – nắm tay, đỡ ngã, nhìn nhau cười – khiến Hạ Trình vừa bối rối vừa vui sướng. Anh tự nhủ: “Chỉ là giả vờ thôi… nhưng cảm giác này… sao giống như thật quá.”
Và từ những tình huống trớ trêu, hài hước nhưng đáng yêu ấy, Hạ Trình bắt đầu nhận ra một điều: sự gần gũi từ giả vờ đang dần chuyển hóa thành tình cảm thật, mà chính anh cũng không thể kiểm soát được.
Buổi chiều dần trôi, ánh nắng nhạt dần, để lại một không gian ấm áp với những tia sáng yếu ớt chiếu lên con đường lát gạch. Hạ Trình và Tĩnh Nhi bước dọc theo con phố vắng, không gian yên tĩnh hơn so với công viên lúc nãy, chỉ còn tiếng gió lướt qua tán cây và tiếng bước chân nhịp nhàng của họ trên đường.
Hạ Trình nắm tay Tĩnh Nhi, nhưng lần này không phải là để “diễn” nữa. Anh nhận ra sự khác biệt tinh tế: cảm giác trong tay cô không còn là trách nhiệm công việc, mà là một sự ấm áp thật sự. Anh tự nhủ: “Đây là lần đầu tiên… và có lẽ là duy nhất, tôi cảm thấy sự gần gũi này… thật sự.”
Tĩnh Nhi quay sang nhìn anh, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng ánh mắt mềm mại hơn. Cô khẽ nói: “Anh Trình, hôm nay vui không ạ?”
Anh nhíu mày, trong đầu đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc: “Phải trả lời thế nào đây… Chỉ là công việc thôi… nhưng sao lại thấy vui như thế này?”
“Rất vui.” – Anh đáp, giọng trầm nhưng chắc, rồi không nhịn được nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô cười nhẹ, kéo anh dừng lại dưới một tán cây lớn. Gió thổi nhẹ, làm mái tóc cô bay bay trước mặt, ánh sáng chiều chiếu qua những kẽ lá tạo ra một khung cảnh tựa như tranh. Hạ Trình nhận ra rằng khoảnh khắc này hoàn toàn khác với những buổi diễn tập hay công việc trước đây – anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, sự rung động thật sự mà anh chưa từng thừa nhận.
Cả hai đứng yên một lúc, im lặng nhưng không hề căng thẳng. Chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân và sự rung động lặng lẽ trong lòng Hạ Trình. Anh nhớ lại từng chi tiết trong buổi hẹn: cách cô cười khúc khích khi anh bối rối, ánh mắt long lanh khi cô nhìn anh, những khoảnh khắc giả vờ thân mật nhưng lại khiến trái tim anh ấm áp…
Anh thầm nhủ: “Chỉ là hợp đồng thôi… nhưng tôi… không muốn chỉ là hợp đồng nữa.”
Tĩnh Nhi nhíu mày, dường như nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh. Cô khẽ hỏi: “Anh Trình, sao anh im lặng vậy?”
Anh hít một hơi sâu, lòng tràn ngập cảm xúc: “Không… không gì cả… chỉ là… hôm nay, em thật sự khiến anh… vui.”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Anh Trình… em cũng vậy.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không cần lời nói thêm, nhưng lại chứa đựng cả một biển cảm xúc chưa từng được bộc lộ. Hạ Trình nhận ra, những cử chỉ nhỏ như nắm tay, đỡ cô khi vấp nhẹ, nhìn cô cười… tất cả đều khiến trái tim anh dao động.
Trên đường về, họ đi bên nhau, không gian xung quanh trở nên mờ ảo dưới ánh đèn đường. Mỗi bước chân như kéo họ gần nhau hơn, và Hạ Trình không còn phân biệt được đâu là công việc, đâu là cảm xúc thật. Anh chỉ biết rằng trái tim anh đã bắt đầu thuộc về cô gái này – người mà từ giả vờ đã trở nên thật.
Khi đến trước cửa nhà, anh mở cửa xe, ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi. Cô khẽ mỉm cười, cúi chào anh: “Cảm ơn anh Trình, hôm nay em rất vui.”
Anh gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi ngập tràn cảm xúc: “Cô ấy… hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Và tôi… muốn nhiều hơn thế, nhưng chưa dám thừa nhận.”
Tĩnh Nhi bước xuống, vừa rời đi, vừa ngoảnh lại, ánh mắt dịu dàng và nụ cười tràn đầy năng lượng khiến Hạ Trình đứng im một lúc lâu. Anh thở ra, tự nhủ: “Đây mới chỉ là buổi hẹn đầu tiên… nhưng tôi biết, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa. Cô ấy đã chạm vào trái tim tôi, và tôi không thể chối từ.”
Trái tim Hạ Trình rung lên, nhưng lần này không phải vì lo lắng, mà là vì một cảm giác ấm áp, gần gũi và thật sự. Buổi hẹn kết thúc, nhưng mạch truyện giữa hai người mới chỉ bắt đầu, mở ra những chương tiếp theo với tình huống hài hước, trớ trêu, nhưng cũng đầy lãng mạn, nơi giả vờ và thật lòng dần hòa quyện.
Hết chương 2.