Buổi sáng Chủ Nhật, ánh nắng len qua khung cửa sổ, nhưng căn nhà Hạ Trình lại tràn đầy không khí căng thẳng. Mẹ và chị gái anh quyết định tổ chức một sự kiện gia đình lớn – lễ kỷ niệm mừng thăng chức của người chú trong họ – và tất nhiên, Hạ Trình cùng Tĩnh Nhi phải tham dự.
Tĩnh Nhi bước vào nhà, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa chút lo lắng. Cô cảm nhận được áp lực từ mẹ và chị gái Hạ Trình, những người luôn tinh tế, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.
Hạ Trình nhìn cô, nắm tay dịu dàng: “Đừng lo, chỉ cần là chính mình, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mẹ anh mở đầu bằng ánh mắt nghiêm túc: “Hôm nay, chúng tôi muốn quan sát mối quan hệ của hai người trước họ hàng, để biết rằng các con có thực sự hòa hợp và phù hợp với nhau.”
Chị gái Hạ Trình mỉm cười nhưng ánh mắt sắc bén: “Đừng lo, chúng tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em biết cách phối hợp với Trình trong mọi tình huống, từ lễ nghi gia đình đến các hoạt động xã hội.”
Tĩnh Nhi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Dạ, em sẽ cố gắng ạ.”
Ngay khi sự kiện bắt đầu, những tình huống trớ trêu xuất hiện:
Một người họ hàng vô tình đưa ra câu hỏi về công việc của Tĩnh Nhi, khiến cô phải nhanh nhạy xử lý để không mất điểm trước mọi người.
Chị gái Hạ Trình liên tục đặt ra các câu hỏi thử thách, từ cách ứng xử với người lớn đến việc phối hợp với Hạ Trình trong các trò chơi gia đình.
Hạ Trình liên tục hỗ trợ, vừa bảo vệ Tĩnh Nhi vừa giữ hình tượng trong mắt gia đình: “Các em hãy cùng nhau phối hợp, em cũng có ý tưởng hay mà.”
Một hiểu lầm nhỏ nảy sinh khi Tĩnh Nhi vô tình làm rơi một món đồ, và Hạ Trình phản ứng hơi gắt: “Cẩn thận một chút!”
Tĩnh Nhi hơi buồn, ánh mắt hơi xao động: “Em… xin lỗi.”
Mẹ anh lập tức can thiệp, ánh mắt vừa nghiêm vừa tinh tế: “Không sao đâu, Hạ Trình. Nhưng hãy để Tĩnh Nhi tự xử lý một chút, em ấy cần học cách phối hợp với mọi người.”
Hạ Trình nhìn cô, nắm tay dịu dàng: “Đừng lo, mọi chuyện đều ổn. Anh chỉ hơi lo thôi.”
Khoảnh khắc nhỏ ấy lại khiến tình cảm của họ thêm gắn kết. Dù có hiểu lầm, họ biết rằng sự quan tâm và yêu thương là thật, không còn là giả vờ.
Trong suốt buổi lễ, Tĩnh Nhi dần thích nghi, xử lý tình huống khéo léo, đôi khi tinh nghịch, khiến không khí trở nên vui vẻ. Hạ Trình nhiều lần nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy cảm xúc: “Cô ấy… thực sự là một phần quan trọng trong đời tôi. Tôi phải bảo vệ cô ấy, dù trước mắt là gia đình hay bất cứ thử thách nào.”
Buổi tối kết thúc, nhưng không khí căng thẳng gia đình vẫn còn vương vấn. Hạ Trình và Tĩnh Nhi tìm một góc riêng, tay trong tay. Anh thì thầm: “Mọi thử thách từ gia đình… chỉ khiến anh càng nhận ra tình cảm thật của mình dành cho em.”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Em cũng vậy… những khoảnh khắc này giúp chúng ta hiểu nhau hơn.”
Khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn dịu dàng và nhịp tim hai người hòa nhịp. Họ biết rằng, mọi áp lực từ gia đình, công việc hay cuộc sống sẽ trở thành cơ hội để họ gắn kết hơn, và tình cảm chân thật sẽ ngày càng sâu sắc.
Một tuần sau sự kiện gia đình, Hạ Trình trở lại văn phòng với tâm trạng vừa phấn khởi vừa căng thẳng. Dự án mới mà anh và Tĩnh Nhi phải tham gia là một dự án lớn của công ty, đòi hỏi họ phối hợp chặt chẽ, không chỉ về chuyên môn mà còn về hình tượng cặp đôi hoàn hảo trước các đối tác quan trọng.
Nhưng áp lực không chỉ đến từ dự án mà còn từ một đối thủ mạnh – Lâm Kiệt, một người đã từng nhiều lần “so kè” với Hạ Trình, và lần này trở lại với quyết tâm phá hoại dự án.
Tĩnh Nhi bước vào văn phòng, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt nghiêm túc: “Anh Trình, hôm nay sẽ là ngày thử thách thật sự đấy.”
Hạ Trình mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cùng nhau thôi. Chúng ta đã vượt qua nhiều thứ, còn dự án này thì sao?”
Ngay khi buổi họp khởi động, tình huống trớ trêu bắt đầu xuất hiện:
Lâm Kiệt bất ngờ hỏi: “Anh Trình, bạn gái anh có thể đóng góp gì cho dự án này ngoài việc làm hình ảnh không?”
Tĩnh Nhi bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ chứng minh năng lực của mình qua thực tế. Anh sẽ thấy chúng tôi phối hợp ăn ý thế nào.”
Cả phòng họp cười ồ, Hạ Trình vừa tự hào vừa bối rối.
Trong quá trình triển khai dự án, Lâm Kiệt liên tục tạo ra những tình huống bất ngờ:
Yêu cầu Hạ Trình và Tĩnh Nhi phải trình bày giải pháp trong vòng 10 phút mà không có chuẩn bị.
Đặt ra các tình huống giả định rủi ro cao, buộc họ phải phối hợp nhanh nhạy, vừa giữ hình tượng vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Những khoảnh khắc hỗ trợ nhau trong công việc khiến tình cảm ngày càng bền chặt:
Khi Tĩnh Nhi đưa ra ý tưởng táo bạo nhưng có nguy cơ thất bại, Hạ Trình nhẹ nhàng nắm tay cô: “Tin anh, chúng ta cùng nhau làm được.”
Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Em tin anh.”
Trong một buổi thuyết trình căng thẳng, Lâm Kiệt cố tình gây khó dễ: “Giải pháp này liệu có thực tế không? Anh Trình và bạn gái anh sẽ giải quyết ra sao nếu thất bại?”
Hạ Trình nhìn Tĩnh Nhi, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng. Cùng nhau thôi.”
Tĩnh Nhi nghiêng người, thì thầm: “Luôn bên em nhé?”
Hạ Trình mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Luôn luôn.”
Sau nhiều tình huống trớ trêu, cả hai dần thích nghi, phối hợp nhịp nhàng. Mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ giúp họ hiểu nhau hơn và củng cố tình cảm chân thật.
Cuối buổi, dự án được trình bày thành công, Lâm Kiệt cũng phải thừa nhận: “Không ngờ… các người phối hợp tốt đến vậy.”
Hạ Trình và Tĩnh Nhi bước ra ngoài, tay trong tay, ánh mắt trao nhau nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy cảm xúc. Họ biết rằng, dù đối thủ mạnh và công việc căng thẳng, tình cảm chân thật sẽ luôn là sức mạnh để vượt qua mọi thử thách.
Trên đường về, Hạ Trình nhìn Tĩnh Nhi, giọng trầm ấm: “Em đã giúp anh rất nhiều hôm nay… không chỉ công việc, mà cả trái tim anh cũng vậy.”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh Trình… em cũng cảm nhận điều đó. Chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, cả công việc lẫn trái tim.”
Khoảnh khắc ấy, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc, đánh dấu bước trưởng thành trong tình cảm và khả năng phối hợp giữa Hạ Trình và Tĩnh Nhi.
Đêm buông xuống, ánh đèn vàng của thành phố phản chiếu trên mặt đường ẩm, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa yên tĩnh. Sau một ngày dài căng thẳng với dự án và đối thủ, Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời văn phòng, tìm về quán cà phê quen thuộc, nơi họ có thể tạm quên đi tất cả áp lực bên ngoài.
Họ ngồi đối diện nhau, không gian xung quanh tĩnh lặng chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ. Hạ Trình nhìn Tĩnh Nhi, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm: “Hôm nay… em đã giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Không chỉ công việc, mà cả cảm xúc của anh.”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Em cũng cảm nhận được điều đó. Cả hai chúng ta đã phối hợp nhịp nhàng hơn bao giờ hết.”
Hạ Trình cúi xuống, nắm tay cô một cách chặt chẽ nhưng dịu dàng, giọng trầm ấm: “Tĩnh Nhi… em biết không? Tôi không muốn chỉ giả vờ bên em nữa. Từ giờ, tất cả sẽ là thật. Tình cảm này… là của chúng ta, không còn hợp đồng hay vai diễn nào nữa.”
Tĩnh Nhi nhìn anh, đôi mắt rưng rưng, nụ cười nhẹ: “Em cũng vậy… Anh Trình, em đã chờ nghe câu này từ lâu rồi.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn nhịp tim và hơi thở hòa làm một. Mọi rào cản giữa giả vờ và thật giờ đã biến mất. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi cái chạm tay trước đây chỉ là giả vờ, giờ đây trở thành tình cảm chân thật, sâu sắc.
Sau một lúc, Hạ Trình kéo Tĩnh Nhi ra ngoài, đi dọc theo con phố vắng, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường lấp lánh. Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em… em có tin rằng từ hôm nay, chúng ta sẽ không còn là giả vờ nữa chứ?”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Em tin. Vì chúng ta… đã là thật với nhau.”
Hạ Trình thở sâu, cảm nhận mùi hương dịu dàng của cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt mà không rời. Lần này, không còn diễn xuất, không còn hợp đồng – tất cả đều thật, từ nhịp tim đến hơi thở, từ ánh mắt đến nụ cười.
Cả hai đứng yên dưới ánh đèn, cảm nhận sự ấm áp, bình yên và trọn vẹn. Hạ Trình thầm nhủ: “Cô ấy không còn là bạn gái thuê… cô ấy là người quan trọng nhất đời tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy và tình cảm này bằng tất cả trái tim mình.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Không lời nào có thể diễn tả hết, chỉ là ánh mắt, nụ cười và những cái ôm nhẹ nhàng. Họ biết rằng, từ đây, mọi thử thách – gia đình, công việc hay những hiểu lầm trong tương lai – sẽ chỉ là cơ hội để họ gắn kết hơn, và tình cảm chân thật sẽ ngày càng sâu sắc.
Khi đêm kết thúc, hai người bước về nhà, tay trong tay, ánh mắt trao nhau những lời hứa không cần nói ra. Hạ Trình thầm nhủ: “Mỗi ngày bên cô ấy sẽ là thử thách, nhưng cũng là hạnh phúc. Và tôi đã sẵn sàng để đối mặt, cùng cô ấy.”
Vừa bước vào căn hộ, Tĩnh Nhi tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thì thầm: “Em cảm thấy bình yên khi ở bên anh…”
Hạ Trình ôm cô chặt hơn, giọng trầm ấm: “Anh cũng vậy. Từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau đi qua mọi sóng gió.”
Khoảnh khắc ấy, mặc cho thế giới bên ngoài có bao nhiêu áp lực, họ biết rằng tình cảm thật mới là thứ vững chắc nhất, dẫn lối cho mọi quyết định, mọi hành động và mọi thử thách phía trước.
Hết chương 7.