bạn gái thuê

Chương 6: Xung đột và thử thách mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, nhưng trong căn phòng Hạ Trình lại tràn đầy cảm giác căng thẳng. Mẹ và chị gái anh đã chủ động mời Tĩnh Nhi đến nhà, nhưng không phải chỉ để vui vẻ mà còn là để “đặt vấn đề” về mối quan hệ của hai người.

Tĩnh Nhi bước vào, vẫn nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy áp lực. Hình ảnh những ánh mắt dò xét của mẹ và chị gái Hạ Trình khiến cô khẽ thở dài: “Liệu mình có làm được không?”

Hạ Trình nhìn cô, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo, em chỉ cần là chính mình. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mẹ anh nghiêm túc, ánh mắt vừa dò xét vừa tinh tế: “Hôm nay, chúng tôi muốn nghe Tĩnh Nhi chia sẻ quan điểm về tương lai, công việc, và cách em dự định phối hợp với Trình trong cuộc sống.”

Chị gái Hạ Trình liếc nhìn, môi mỉm cười nhưng ánh mắt sắc bén: “Không chỉ là chia sẻ, mà còn là cách em xử lý tình huống bất ngờ. Chúng tôi muốn biết em có thực sự phù hợp không.”

Tĩnh Nhi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Dạ, em sẽ cố gắng ạ.”

Xung đột nhẹ nảy sinh ngay trong bữa sáng:

Chị gái Hạ Trình thắc mắc về cách Tĩnh Nhi quản lý thời gian và công việc.

Tĩnh Nhi trả lời tinh tế nhưng vẫn giữ lập trường, đề xuất cách phối hợp hiệu quả với Hạ Trình.

Hạ Trình phải vừa can thiệp vừa bảo vệ cô: “Các em hãy lắng nghe nhau, cùng nhau tìm cách tốt nhất. Em cũng có ý kiến hay.”

Mẹ anh tiếp tục đặt câu hỏi nghiêm túc hơn về tương lai: “Nếu Trình bận rộn với công việc, em sẽ làm thế nào để hỗ trợ và giữ gìn mối quan hệ này?”

Tĩnh Nhi hơi do dự nhưng nhìn vào mắt Hạ Trình, nhận được sự cổ vũ và ủng hộ, cô thẳng thắn: “Em sẽ luôn bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn. Không chỉ là bạn gái, mà còn là người đồng hành thực sự.”

Hạ Trình cảm nhận tim mình nhói lên, rung động thật sự. Áp lực từ gia đình dường như tan biến khi anh thấy tình cảm chân thành trong ánh mắt Tĩnh Nhi. Anh thầm nhủ: “Cô ấy không còn là bạn gái thuê nữa… cô ấy là người tôi muốn bảo vệ và yêu thật lòng.”

Một khoảnh khắc lãng mạn nảy sinh khi Hạ Trình an ủi Tĩnh Nhi sau một vài câu nhận xét khắt khe của chị gái:

Anh khẽ nắm tay cô, thì thầm: “Đừng lo, em làm rất tốt rồi. Tôi tự hào về em.”

Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn anh… em cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Buổi chiều trôi qua trong không khí căng thẳng xen lẫn những cử chỉ dịu dàng và tình cảm ngầm giữa hai người. Hạ Trình nhận ra rằng, gia đình có thể thử thách họ, nhưng tình cảm thật sẽ luôn là điểm tựa vững chắc.

Khi bữa tối kết thúc, mẹ anh nhìn cả hai, ánh mắt tinh tế: “Thấy không, nếu phối hợp tốt, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Chúng tôi hoàn toàn yên tâm về mối quan hệ này.”

Hạ Trình mỉm cười, kéo Tĩnh Nhi ra một góc riêng, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Cô ấy… đã trở thành một phần quan trọng trong đời tôi. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt chúng tôi.”

Khoảnh khắc ấy, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc, đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Hạ Trình và Tĩnh Nhi. Từ đây, mọi áp lực từ gia đình, công việc hay cuộc sống đều sẽ là cơ hội để họ hiểu nhau hơn và củng cố tình cảm chân thật, sâu sắc.

Nếu bạn muốn, tôi có thể tiếp tục viết Phần 2 của Chương 6, khoảng 5000 chữ, với thử thách công việc và sự xuất hiện của đối thủ mới, tình huống trớ trêu, căng thẳng nhưng vẫn phát triển mạch cảm xúc giữa Hạ Trình và Tĩnh Nhi.

Sáng thứ Hai, văn phòng Hạ Trình tràn đầy năng lượng nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Một dự án quan trọng đang được triển khai, và Hạ Trình nhận ra rằng một đối thủ mới xuất hiện – người muốn phá hoại dự án bằng mọi cách.

Tĩnh Nhi cũng được yêu cầu tham gia, hỗ trợ Hạ Trình giữ hình tượng cặp đôi hoàn hảo trước toàn bộ nhân viên và đối tác. Khi cô bước vào văn phòng, Hạ Trình cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh. Cô vẫn tươi cười, tinh nghịch nhưng tự tin. Chỉ cần một ánh mắt, Hạ Trình biết trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về cô.

Trong buổi họp đầu tiên, tình huống trớ trêu liên tục xảy ra:

Khi Hạ Trình thuyết trình, Tĩnh Nhi vô tình chạm vào tay anh, khiến anh đỏ mặt nhưng phải giữ bình tĩnh trình bày.

Một đồng nghiệp tinh ý đặt câu hỏi: “Anh Trình, bạn gái anh có thường tham gia công việc không?”

Tĩnh Nhi nhanh nhạy đáp: “Chúng tôi luôn phối hợp rất ăn ý. Anh Trình luôn lắng nghe ý kiến của em, mọi quyết định đều thống nhất.”

Cả phòng họp cười ồ, Hạ Trình vừa bối rối vừa tự hào. Anh nhận ra rằng mọi khoảnh khắc gần gũi, dù là giả vờ, đều khiến trái tim anh rung động thật sự.

Dự án tiếp tục triển khai với nhiều thử thách:

Đối thủ mới cố tình đưa ra những yêu cầu bất ngờ, buộc Hạ Trình và Tĩnh Nhi phải phối hợp ngay lập tức.

Một tình huống trớ trêu xảy ra khi họ phải trình bày trước đối tác quốc tế, vừa giữ hình tượng cặp đôi vừa hoàn thành nhiệm vụ chuyên nghiệp.

Trong lúc làm việc, Tĩnh Nhi liên tục đưa ra những ý tưởng sáng tạo nhưng hài hước, khiến Hạ Trình vừa bất ngờ vừa thích thú.

Một lần, khi họ phải chỉnh sửa slide quan trọng cùng nhau, cô vô tình dựa sát vào vai anh. Hạ Trình đỏ mặt nhưng không thể rời mắt. Khoảnh khắc ấy khiến anh nhận ra khoảng cách giữa giả vờ và thật đang mờ dần. Anh không còn chỉ xem đây là thử thách công việc nữa; trái tim anh rung động thật sự với cô.

Đối thủ mới không bỏ cuộc, liên tục thử thách họ:

Họ đặt ra các tình huống “bẫy” trong dự án, muốn Hạ Trình và Tĩnh Nhi phối hợp thất bại.

Hạ Trình và Tĩnh Nhi phải dựa vào nhau, vừa giữ hình tượng cặp đôi hoàn hảo, vừa giải quyết tình huống khéo léo trước đồng nghiệp và đối tác.

Mỗi khoảnh khắc phối hợp, mỗi ánh mắt trao nhau, càng khiến Hạ Trình nhận ra tình cảm chân thật đang lớn dần. Anh thầm nhủ: “Cô ấy không còn là bạn gái thuê… cô ấy là người tôi muốn cùng vượt qua mọi thử thách.”

Khi buổi chiều kết thúc, hai người rời văn phòng, tay trong tay. Hạ Trình nhìn Tĩnh Nhi, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Hôm nay em đã giúp anh rất nhiều… không chỉ trong công việc, mà cả trái tim anh cũng vậy.”

Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Anh Trình… em cũng cảm nhận điều đó. Chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, cả công việc lẫn trái tim.”

Trên đường về, họ không cần nói nhiều, chỉ là những cái nắm tay, ánh mắt trao nhau, và nụ cười dịu dàng. Hạ Trình biết rằng, từ giờ trở đi, mọi thử thách – dù là công việc hay đối thủ – sẽ chỉ là cơ hội để họ hiểu nhau hơn và tình cảm chân thật sẽ ngày càng sâu đậm.

Đêm xuống, ánh đèn vàng của thành phố phản chiếu trên mặt đường ẩm sau cơn mưa nhẹ, tạo nên một không gian vừa lãng mạn vừa yên tĩnh. Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời khỏi văn phòng, bước vào một quán cà phê nhỏ, nơi họ có thể tạm rời khỏi ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, gia đình hay bất cứ ai khác.

Ngồi đối diện nhau, Hạ Trình cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh. Hôm nay là một ngày đầy thử thách: dự án quan trọng, đồng nghiệp ganh ghét, đối thủ mới… nhưng khi nhìn Tĩnh Nhi, mọi căng thẳng dường như tan biến. Anh nhận ra rằng tình cảm dành cho cô không còn là giả vờ nữa, mà là rung động thật sự, chân thành và sâu sắc.

Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh Trình, hôm nay chúng ta phối hợp rất ăn ý. Em cảm thấy tự tin hơn nhiều.”

Hạ Trình hơi nghiêng người, giọng ấm áp: “Không chỉ công việc… Tôi vui khi ở bên em. Dù hôm nay có căng thẳng thế nào, chỉ cần nhìn em, tôi thấy bình yên.”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ. Hạ Trình cúi xuống, nắm tay Tĩnh Nhi chặt nhưng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Tĩnh Nhi… em biết không? Tôi không muốn chỉ giả vờ nữa. Từ giờ, tôi muốn… là thật, với em.”

Tĩnh Nhi nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Em cũng vậy… anh Trình. Em đã chờ nghe câu này từ lâu rồi.”

Họ ngồi yên lặng, nắm tay nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Mọi rào cản giữa giả vờ và thật giờ đã biến mất. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt trước đây chỉ là diễn xuất, giờ trở thành sự gắn kết chân thật.

Sau một lúc, Hạ Trình kéo Tĩnh Nhi ra ngoài, đi dọc theo con phố vắng. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường lấp lánh, tạo khung cảnh lãng mạn. Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em… em có tin rằng từ hôm nay, chúng ta sẽ không còn là giả vờ nữa chứ?”

Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt long lanh như sao: “Em tin. Vì chúng ta… đã là thật với nhau.”

Hạ Trình hít sâu mùi hương dịu dàng của cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt mà không rời. Lần này, không còn là diễn xuất, không còn là hợp đồng – tất cả đều thật, từ nhịp tim đến hơi thở, từ ánh mắt đến nụ cười.

Cả hai đứng yên dưới ánh đèn, cảm nhận sự ấm áp, bình yên và trọn vẹn. Hạ Trình thầm nhủ: “Cô ấy không còn là bạn gái thuê… cô ấy là người quan trọng nhất đời tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy và tình cảm này bằng tất cả trái tim mình.”

Khoảnh khắc ấy kéo dài, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Không lời nói nào có thể diễn tả hết, chỉ là ánh mắt, nụ cười và những cái ôm nhẹ nhàng. Họ biết rằng, từ đây, mọi thử thách – gia đình, công việc hay những hiểu lầm trong tương lai – sẽ chỉ là cơ hội để họ gắn kết hơn, và tình cảm chân thật sẽ ngày càng sâu sắc.

Khi đêm kết thúc, hai người bước về nhà, tay trong tay, ánh mắt trao nhau những lời hứa không cần nói ra. Hạ Trình thầm nhủ: “Mỗi ngày bên cô ấy sẽ là thử thách, nhưng cũng là hạnh phúc. Và tôi đã sẵn sàng để đối mặt, cùng cô ấy.”

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×