bản ghi lạnh

Chương 1: Chiếc Hộp Của Quá Khứ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư, ngày 22 tháng 05 năm 2030 (Còn 7 ngày) Trụ sở Cảnh sát Thượng Hải

Triệu thanh tra day mạnh hai bên thái dương, cố gắng xua đi cơn đau đầu âm ỉ. Văn phòng của ông nồng nặc mùi thuốc lá đã tàn và cà phê nguội ngắt. Trên bàn, ánh sáng xanh mờ ảo từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt mệt mỏi của ông. Đã 48 giờ kể từ khi Tô Vận, con gái của tỷ phú Tô Minh Triết, được báo cáo mất tích khỏi phòng ký túc xá Đại học Thượng Hải. Cả thành phố đang náo loạn. Báo chí giật tít về một vụ bắt cóc tống tiền thế kỷ. Nhưng vấn đề là, không hề có một cuộc gọi đòi tiền chuộc nào.

Cho đến buổi chiều nay.

Một gói hàng nhỏ, không đề tên người gửi, được chuyển phát nhanh đến tận bàn làm việc của ông, đề "Chỉ đích danh Triệu thanh tra". Nó không được gửi từ một bưu cục. Nó được một người giao hàng lạ mặt đưa trực tiếp cho nhân viên lễ tân. Bên trong, đặt ngay ngắn trên một lớp xốp đen, là một chiếc điện thoại dùng một lần rẻ tiền.

Ngay khi ông nhấc nó lên, màn hình sáng lên. Chỉ có một tin nhắn duy nhất, và một đồng hồ đếm ngược đang chạy: 167:59:45.

"Ta không cần tiền. Ta cần công lý. Ta giữ con gái ông ta. Ông có 7 ngày để tìm ra kẻ đã giết Vương Chí 15 năm trước. Nếu không, Tô Vận sẽ phải trả giá cho tội ác mà cha cô ta đã gây ra. Đếm ngược bắt đầu." Ký tên: Người Canh Giữ.

Triệu thanh tra đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, lồng ngực ông như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mọi người trong phòng chỉ thấy ông đột ngột đứng bật dậy, mặt trắng bệch.

Vương Chí.

Cái tên đó như một nhát dao đâm thẳng vào ký ức của ông. 15 năm trước, Triệu thanh tra vẫn còn là một đội trưởng trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết. Vụ án Vương Chí là vụ án đầu tiên khiến ông nếm mùi thất bại. Vương Chí, một doanh nhân, bị sát hại dã man tại biệt thự riêng. Mọi thứ, từ động cơ làm ăn, mâu thuẫn cá nhân, cho đến những lời khai mập mờ, đều chỉ thẳng vào người bạn thân và cũng là đối tác của hắn: Tô Minh Triết.

Nhưng Tô Minh Triết lại có một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo như một bức tường thép. Vào đúng thời điểm xảy ra vụ án, ông ta đang tham dự một buổi hòa nhạc từ thiện lớn, ngồi ở hàng ghế đầu, được hàng trăm nhân chứng và máy quay ghi lại. Ông ta thậm chí còn lên sân khấu phát biểu ngay sau đó. Không một kẽ hở. Vụ án đi vào ngõ cụt và cuối cùng bị xếp vào dạng "án lạnh".

Triệu thanh tra luôn tin rằng Tô Minh Triết là hung thủ. Ông ta tin rằng mình đã bỏ lỡ một điều gì đó, một chi tiết nhỏ nhưng chí mạng. Nỗi ám ảnh đó đã theo ông suốt 15 năm.

Và bây giờ, "Người Canh Giữ" đã quay trở lại, không chỉ đào bới lại vụ án, mà còn bắt giữ Tô Vận – con gái của chính nghi phạm số một của ông. Đây không phải là một vụ bắt cóc thông thường. Đây là một sự phán xét. Kẻ bắt cóc đang ép chính Triệu thanh tra phải sửa chữa sai lầm trong quá khứ của mình, nếu không một mạng người vô tội sẽ phải chết.

Ông nhìn đồng hồ đếm ngược. 167 giờ 58 phút... Ông biết đội của mình không thể giải một vụ án lạnh 15 năm trong 7 ngày. Các manh mối đã nguội, nhân chứng đã già, hiện trường đã thay đổi. Họ cần một bộ óc phi thường, một người có thể nhìn thấy những gì người khác không thấy, một người có thể kết nối những chi tiết nhỏ nhất đã bị thời gian xóa mờ.

Triệu thanh tra nhấc máy điện thoại, bấm một số đã quen thuộc.

"A lô, Lâm An à? Chú biết là đang trong kỳ thi, nhưng... chú thực sự cần sự giúp đỡ của cháu. Có một mạng người đang bị đe dọa, và chúng ta chỉ có 7 ngày để giải một câu đố 15 năm tuổi."

Nửa giờ sau, Lâm An bước vào văn phòng. Triệu thanh tra không nói nhiều. Ông chỉ đẩy chiếc điện thoại nặc danh và một tập hồ sơ dày cộp, ố vàng về phía cậu.

Trên bìa tập hồ sơ, bốn chữ Hán lớn đã phai màu: "Bản Ghi Lạnh: Vụ án Vương Chí."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×