Giả thuyết về vụ giết người bằng âm thanh vừa logic một cách đáng sợ, vừa mở ra một cánh cửa điều tra gần như vô tận. Bất kỳ ai trong nhà hát đó cũng có thể là hung thủ.
"Nếu tín hiệu là một âm thanh," Lâm An nói với Triệu thanh tra, "thì nó phải được ghi lại. Chúng ta cần phân tích bản ghi âm thanh của buổi hòa nhạc. Không phải bản đã qua xử lý để phát sóng, mà là bản thu gốc từ tất cả các micro trên sân khấu."
Yêu cầu được thực hiện ngay lập tức. Đội ngũ kỹ thuật âm thanh giỏi nhất được triệu tập. Họ ngồi cùng Lâm An trong một phòng thu, phân tích từng phổ tần, từng decibel của bản giao hưởng định mệnh.
Họ làm việc suốt nhiều giờ. Nhưng kết quả chỉ là một sự thất vọng.
"Không có gì bất thường cả," người kỹ sư trưởng nói, lắc đầu. "Không có một tần số nào đột ngột xuất hiện hay vượt ngưỡng cho phép. Nếu có một tín hiệu, nó đã được ngụy trang một cách hoàn hảo trong chính sự phức tạp của bản giao hưởng, hoặc nó nằm ở một tần số siêu âm hoặc hạ âm mà các thiết bị ghi âm tiêu chuẩn của chúng tôi không thể bắt được."
Cái bẫy của hung thủ quá tinh vi. Hắn đã dùng chính kiệt tác của nạn nhân để che giấu cho tội ác của mình.
Trong lúc đội kỹ thuật còn đang bối rối, Lâm An lại có một suy nghĩ khác. Cậu im lặng lắng nghe lại đoạn cao trào của bản nhạc, không phải qua máy móc, mà bằng chính đôi tai của mình.
"Bản giao hưởng số 5 của Mahler," cậu lẩm bẩm. "Nó nổi tiếng vì sự phức tạp, đặc biệt là việc sử dụng bộ gõ."
Cậu quay sang Triệu thanh tra. "Chú ơi, cháu có thể gặp người chơi trống định âm (timpani) trong buổi diễn hôm đó được không ạ?"