"Thưa sếp! Chúng tôi tìm thấy rồi!"
Tiếng gọi của đội trưởng đội pháp y cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu thanh tra. Ông và Lâm An vội vã quay trở lại sân khấu.
Chiếc bục chỉ huy đã được tháo rời. Và bên trong ống trụ kim loại rỗng của nó, họ đã tìm thấy một thiết bị nhỏ, được chế tạo cực kỳ tinh vi. Nó có một bộ phận thu sóng, một pin nhỏ, và một cơ chế chuyển đổi năng lượng. Gắn liền với nó là một cây kim cực mảnh, chỉ dài khoảng nửa centimet, đầu kim có một màu xanh mờ nhạt.
"Đây là gì?" Triệu thanh tra hỏi.
"Là một bộ chuyển đổi áp điện tử," nhân viên pháp y giải thích. "Nó được thiết kế để phản ứng với một tần số âm thanh cụ thể, một tần số rất cao hoặc rất thấp mà tai người bình thường không thể nghe rõ. Khi nhận được đúng tần số đó, nó sẽ chuyển năng lượng âm thanh thành một rung động cơ học cực mạnh, và đẩy cây kim này nhô ra."
Lâm An sững người. Cậu đã có câu trả lời cho sự rung động mà cậu cảm nhận được.
"Và đầu kim này," nhân viên pháp y nói tiếp, giọng đầy vẻ kinh hãi. "Chúng tôi tìm thấy dấu vết của Tetrodotoxin. Độc tố từ cá nóc. Một liều lượng cực nhỏ cũng đủ gây tê liệt hệ thần kinh và làm tim ngừng đập chỉ trong vài phút. Triệu chứng gần như không thể phân biệt được với một cơn đau tim thông thường."
Mọi thứ chợt sáng tỏ. Một kế hoạch giết người hoàn hảo đến từng chi tiết.
Lâm An bắt đầu tái hiện lại toàn bộ vụ án. "Hung thủ đã bằng cách nào đó gắn thiết bị này vào bên trong bục chỉ huy từ trước. Khi buổi hòa nhạc diễn ra, Nhạc trưởng Thạch Lỗi đứng trên đó, chân của ông ấy chỉ cách cây kim vài centimet, được ngăn cách bởi lớp đế giày. Vào khoảnh khắc cao trào, hung thủ đã phát ra một âm thanh ở tần số đặc biệt. Âm thanh đó có thể được ngụy trang trong chính bản giao hưởng, hoặc được phát ra từ một thiết bị nhỏ giấu trong người."
"Tín hiệu âm thanh kích hoạt thiết bị, tạo ra rung động và đẩy cây kim độc xuyên qua đế giày mỏng của nhạc trưởng, đâm vào gót chân của ông ấy. Một cú châm nhỏ đến mức ông ấy không hề cảm nhận được giữa sự thăng hoa của âm nhạc. Vài phút sau, chất độc phát tác, và mọi người chỉ nghĩ rằng ông ấy đã kiệt sức mà gục ngã."
Một vụ giết người vô hình. Được thực hiện không phải bằng tay, mà bằng âm thanh.
Bằng chứng ngoại phạm của toàn bộ dàn nhạc đã sụp đổ. Bất kỳ ai trong số họ, hoặc thậm chí là một khán giả ngồi dưới, đều có thể là người đã phát ra tín hiệu chết người đó. Cuộc điều tra vừa bước sang một chương mới, khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều.