bản giao hưởng của gai và máu

Chương 1: Vũ Điệu Trên Lưỡi Dao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm khoác lên mình tấm áo choàng nhung lấp lánh ánh đèn, nhưng sâu trong những góc khuất xa hoa nhất của nó, là một thế giới khác, một thế giới vận hành bằng quyền lực, máu và nỗi sợ. Club "Đêm Đen" chính là trái tim của thế giới đó. Nơi đây không dành cho những kẻ yếu tim hay những túi tiền rỗng tuếch. Nó là lãnh địa riêng của Lôi Kình.

Trong căn phòng VIP ở tầng cao nhất, nơi có thể bao quát toàn bộ sự hỗn loạn có trật tự bên dưới, không khí đặc quánh lại. Mùi rượu ngoại hảo hạng quyện với khói xì gà Cuba cay nồng cũng không thể át đi được luồng áp lực vô hình tỏa ra từ người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành bọc da cá sấu. Lôi Kình, lão đại của Hắc Ưng, kẻ mà chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến những tay anh chị sừng sỏ nhất phải run rẩy. Hắn không nói gì, dáng vẻ lười biếng, một chân gác lên đùi, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo nhìn xuống sân khấu. Nhưng sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn vạn lời đe dọa. Trên tay hắn không phải ly rượu, mà là một con dao găm bạc lấp lánh, được hắn lau đi lau lại bằng một miếng vải nhung đen, chậm rãi và tỉ mỉ, như thể đang chăm sóc cho người tình.

Xung quanh, đám thuộc hạ thân tín đứng im như tượng, đến hơi thở cũng phải ghìm lại. Họ biết, mỗi khi Lôi gia có thói quen này, hoặc là hắn đang rất chán, hoặc là sắp có kẻ phải đổ máu. Cả hai trạng thái đều nguy hiểm như nhau.

Đột nhiên, tiếng nhạc xập xình bên dưới im bặt. Mọi ánh đèn sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại một luồng sáng trắng duy nhất chiếu vào trung tâm. Từ trong bóng tối, một bóng hình uyển chuyển bước ra.

Không khí như ngưng đọng.

Cô gái xuất hiện trong một bộ váy lụa đen mỏng manh như sương khói, thiết kế hai dây táo bạo để lộ tấm lưng trần trắng sứ và đôi xương quai xanh gợi cảm. Tà váy xẻ cao đầy khiêu khích, mỗi bước đi đều làm ẩn hiện đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc đen nhánh của cô được búi hờ, để vài lọn tóc mai mềm mại rủ xuống, обрамляя khuôn mặt thanh tú với những đường nét hoàn hảo. Cô không trang điểm đậm, chỉ có đôi môi là được tô một lớp son đỏ mọng, như một trái anh đào chín mời gọi.

Một bản nhạc không lời, du dương nhưng sầu thảm đến nao lòng vang lên. Cô gái bắt đầu chuyển động.

Cô không nhảy những vũ điệu bốc lửa, khêu gợi tầm thường. Vũ điệu của cô là một câu chuyện. Mỗi cử động của cơ thể, từ cái nhón chân, cái xoay người, đến cái vươn tay đều toát lên một vẻ đẹp mong manh, tan vỡ. Đôi mắt cô nhìn vào hư không, ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, như thể cô là một đoá hoa thuần khiết bị lạc vào chốn bùn nhơ, đang dùng chút sức lực cuối cùng để toả hương. Cô khiến người ta vừa muốn chà đạp, lại vừa muốn nâng niu, bảo vệ.

Lôi Kình ngừng việc lau dao. Ánh mắt hắn, vốn dĩ luôn lạnh như băng, lần đầu tiên ánh lên một tia hứng thú. Hắn đã thấy quá nhiều phụ nữ đẹp, những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để trèo lên giường hắn. Nhưng cô gái này lại khác. Dưới vẻ ngoài yếu đuối, hắn cảm nhận được một sự quật cường âm ỉ, một ngọn lửa bị che giấu rất kỹ.

Khi bản nhạc kết thúc, cô cất giọng hát. Giọng cô không cao vút, không kỹ thuật, nhưng nó trong trẻo và đầy cảm xúc, như tiếng suối len lỏi qua khe đá, như lời thì thầm của một linh hồn tan nát. Nó kể về sự phản bội, về nỗi đau mất mát, về tình yêu không thể có được.

Giọng hát đó, như một mũi kim vô hình, bất ngờ chích vào nơi sâu nhất trong trái tim đã chai sạn của Lôi Kình.

Khi cô kết thúc, cả khán phòng im lặng vài giây rồi vỡ oà trong tiếng vỗ tay. Cô chỉ cúi đầu chào rồi lặng lẽ lùi vào bóng tối, như thể chưa từng xuất hiện.

"Đem cô ta lên đây."

Giọng Lôi Kình trầm khàn, không phải mệnh lệnh, mà là một sự thật không thể chối cãi.

Vài phút sau, Dạ Thảo – cái tên mà cô dùng ở đây – được đưa đến trước mặt hắn. Cô đứng đó, hai tay đan vào nhau, đầu cúi gằm, mái tóc che đi nửa khuôn mặt, cả người toát ra vẻ sợ sệt, hoang mang của một con nai con đối diện với mãnh hổ. Màn kịch của cô, được tập luyện suốt ba năm, hoàn hảo đến từng chi tiết.

"Ngẩng mặt lên."

Cô từ từ ngẩng lên, để lộ trọn vẹn khuôn mặt đẹp đến nao lòng. Đôi mắt to tròn, ươn ướt nhìn hắn, như thể sắp khóc đến nơi. Khoảng cách thật gần. Cô có thể thấy rõ vết sẹo mờ nơi đuôi mày trái của hắn, kết quả của một cuộc thanh trừng đẫm máu năm xưa. Vết sẹo đó, cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong những bức ảnh tư liệu. Đây chính là hắn, kẻ đã ra lệnh giết cả gia đình cô, đẩy cô từ một tiểu thư sống trong nhung lụa thành một đứa trẻ mồ côi không chốn nương thân.

Lòng cô sôi lên biển lửa căm hận, nhưng bên ngoài, cơ thể cô lại run rẩy một cách "chân thật".

Lôi Kình đưa mu bàn tay thô ráp, chai sạn vì cầm súng và dao, lướt nhẹ trên gò má mềm mại của cô. Một sự tương phản đến rợn người.

"Giọng hát không tệ," hắn nói, giọng đầy ẩn ý, "Nhưng tôi muốn biết, ngoài ca hát và nhảy múa ra, em còn 'kỹ năng' nào khác không?"

Đám thuộc hạ xung quanh cười rộ lên một cách dung tục. Đó là một câu hỏi sỉ nhục, một lời tuyên bố rằng trong mắt hắn, cô cũng chỉ là một món hàng không hơn không kém.

Dạ Thảo không tức giận, không xấu hổ. Cô làm một việc không ai trong căn phòng này có thể tưởng tượng được.

Cô nhoẻn miệng cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa ma mị. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng gỡ lấy con dao găm bạc khỏi tay hắn. Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh đèn, lạnh lẽo và chết chóc. Lôi Kình không ngăn cản, ánh mắt hắn tối sầm lại, hứng thú quan sát. Hắn muốn xem con thỏ non này định giở trò gì.

Dạ Thảo cầm con dao, không chút do dự, cô đặt lưỡi dao lên chính bắp đùi non trắng nõn của mình, ngay mép trên của đường xẻ váy. Cô từ từ miết nhẹ lưỡi dao trên da thịt. Hành động đó khiến tất cả đàn ông trong phòng phải nín thở. Nó vừa tự hủy, lại vừa quyến rũ một cách bệnh hoạn.

Cô ghé sát vào tai Lôi Kình, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng trên tóc cô. Giọng cô thì thầm như hơi thở, chỉ đủ cho hai người nghe thấy:

"Vậy phải xem... Lôi gia muốn thử 'kỹ năng' nào của em."

Dừng một nhịp, cô tiếp tục, giọng nói mang theo sự mời gọi không thể chối từ:

"Em có thể dùng lưỡi dao này để gọt hoa quả cho ngài... hoặc cũng có thể dùng nó... để cởi từng lớp quần áo trên người ngài."

Nói rồi, cô đưa lưỡi dao lên, kề sát vào yết hầu của chính mình, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, không còn sợ sệt, chỉ có sự thách thức trần trụi.

"Chỉ cần ngài muốn, mạng này của em, cũng là của ngài."

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Con thỏ non đã xé bỏ lớp nguỵ trang, để lộ ra nanh vuốt của một con cáo ranh mãnh.

Lôi Kình nhìn chằm chằm vào cô gái gan góc trước mặt. Hắn đột nhiên gằn lên một tiếng cười trầm thấp, vang vọng. Tiếng cười khiến đám thuộc hạ phải rùng mình. Hắn giật lấy con dao, ném "choang" một tiếng xuống bàn kính.

Ngay sau đó, hắn kéo mạnh cô vào lòng, một tay giữ chặt eo, một tay siết lấy cằm cô. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô bằng một nụ hôn sâu, mang đầy mùi vị của quyền lực, rượu whisky và dục vọng chiếm đoạt.

Nụ hôn cuồng dại và bạo liệt. Hắn cắn mút, dày vò, như muốn nuốt chửng cả linh hồn cô. Dạ Thảo, trong một giây ngắn ngủi, gần như bị cuốn đi. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn ra, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn.

Khi hắn dứt ra, cô đã thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng. Hắn bế thốc cô lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Đêm nay, em là của tôi."

Dạ Thảo vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, che đi đôi mắt không hề có chút mơ màng nào. Chỉ có sự lạnh lẽo và một suy nghĩ duy nhất, rõ ràng như tiếng chuông báo tử.

Phải, đêm nay tôi là của anh. Nhưng mạng của anh... sớm muộn gì cũng là của tôi, Lôi Kình à.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.