Cánh cửa gỗ lim nặng trịch của căn penthouse đóng sập lại, âm thanh khô khốc của nó như một nhát búa gõ xuống, chính thức ngăn cách Dạ Thảo với thế giới bên ngoài. Nơi đây là tầng cao nhất của tòa nhà Hoàng Long, cũng là hang ổ riêng của Lôi Kình. Không một ai, kể cả đám thuộc hạ thân tín nhất, được phép bước vào nếu không có sự cho phép của hắn.
Hắn không nói một lời, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ. Căn phòng rộng đến vô lý, với một bức tường hoàn toàn bằng kính, phô bày toàn bộ cảnh đêm tráng lệ của thành phố. Nhưng sự xa hoa đó không hề mang lại cảm giác ấm áp, mà chỉ toát lên một sự lạnh lẽo, cô độc và đầy quyền lực.
Lôi Kình quăng cô lên chiếc giường King-size mềm mại. Cú va chạm khiến Dạ Thảo nảy người lên. Cô vờ vịt co rúm người lại, đôi mắt mở to hoảng hốt nhìn hắn. Hắn đứng đó, nơi mép giường, từ từ cởi bỏ chiếc áo vest đắt tiền, rồi đến cà vạt. Ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn ngủ hắt lên cơ thể cường tráng của hắn, những thớ cơ bắp cuồn cuộn ẩn sau lớp áo sơ mi trắng, và đặc biệt là hình xăm đại bàng đang dang cánh nơi ngực trái, trông như một con quái vật đang chực chờ xé xác con mồi.
Hắn là một kẻ săn mồi, và đêm nay, cô chính là con mồi của hắn.
"Sợ à?" Giọng hắn trầm khàn, mang theo ý cười nhạo báng.
Dạ Thảo không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt lại như thể đang cố kìm nén tiếng khóc. Diễn xuất của cô đã đạt đến đỉnh cao. Suốt ba năm, cô đã học cách điều khiển từng thớ cơ trên mặt, từng nhịp thở, từng cái run rẩy của cơ thể. Cô phải biến mình thành con thỏ non yếu đuối nhất, để con mãnh hổ kia mất đi sự đề phòng.
Lôi Kình cười khẩy. Hắn thích sự sợ hãi này. Nó làm cho cuộc chinh phục trở nên thú vị hơn. Hắn bò lên giường, chống hai tay xuống nệm, giam cô hoàn toàn dưới thân mình. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu và sự áp đảo tuyệt đối.
"Lúc ở dưới kia, em gan góc lắm mà," hắn ghé sát vào tai cô, thì thầm, "Dám cầm dao của tôi, dám thách thức tôi. Giờ sao lại run rẩy như cầy sấy thế này?"
Hắn đưa tay vuốt ve gò má cô, rồi từ từ trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh, và dừng lại nơi mép chiếc váy ren. Dạ Thảo run lên một cách "chân thật". Trong đầu cô là cả một đại dương băng giá. Cô đang phân tích từng hành động của hắn, ghi nhớ từng chi tiết. Bàn tay hắn thô ráp, nhưng di chuyển lại có một sự kiểm soát đáng sợ. Ánh mắt hắn không chỉ có dục vọng, mà còn có sự tò mò, thăm dò. Hắn đang muốn lột trần cô, không chỉ theo nghĩa đen.
Đột nhiên, hắn cúi xuống, bắt đầu hôn cô. Không giống như nụ hôn cuồng dại ở quán bar, nụ hôn lần này chậm rãi hơn, nhưng cũng tàn bạo hơn. Hắn như một con thú đang từ từ thưởng thức con mồi. Hắn gặm nhấm, day dứt đôi môi cô, buộc cô phải hé mở. Lưỡi hắn khuấy đảo, mang theo sự chiếm đoạt không cho phép chối từ.
Dạ Thảo nhắm nghiền mắt lại. Cô phải chịu đựng. Sự trong sạch của cơ thể này, cô vốn đã không còn xem trọng từ cái ngày gia đình cô tan nát. Nó chỉ là một công cụ, một món vũ khí để cô đạt được mục đích cuối cùng. Mỗi cái chạm của hắn, mỗi nụ hôn của hắn, đều như những mũi kim đâm vào lòng căm hận, khiến ý chí báo thù của cô càng thêm sắt đá. Cô tự nhủ, phải nhớ lấy cảm giác này, cảm giác nhục nhã này, để sau này khi ra tay sẽ không còn một chút do dự nào.
Chiếc váy lụa mỏng manh bị hắn dùng một tay xé toạc ra. Âm thanh "xoẹt" một tiếng vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng. Cơ thể tuyệt mỹ của cô hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn. Làn da trắng sứ, những đường cong hoàn hảo theo đúng tỉ lệ vàng, tất cả đều đang kích thích thú tính nguyên thủy nhất của người đàn ông trước mặt.
Hắn nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại. "Đẹp lắm."
Hai từ đó không phải là một lời khen ngợi, mà là một lời tuyên án. Hắn bắt đầu cuộc chinh phạt của mình. Đó không phải là một cuộc hoan lạc, mà là một trận chiến. Một cuộc chiến không cân sức giữa một bên là sức mạnh và sự thống trị, một bên là sự chịu đựng và ý chí sắt đá được che giấu dưới vẻ ngoài mềm yếu. Hắn muốn nghe thấy cô khóc lóc, van xin. Hắn muốn thấy cô bị khuất phục hoàn toàn, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Dạ Thảo cắn chặt môi đến bật máu. Cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng cô. Cô để mặc cho hắn dày vò, chiếm đoạt. Trong cơn bão táp của dục vọng, cô vẫn giữ cho mình một tâm trí tỉnh táo đến đáng sợ. Cô phân tích hắn. Cô nhận ra, dù hắn có tàn bạo đến đâu, vẫn có những khoảnh khắc hắn mất đi sự kiểm soát. Đó là khi dục vọng của hắn lên đến đỉnh điểm. Đó chính là những điểm yếu mà cô cần tìm.
Và rồi, ngay tại thời khắc mãnh liệt nhất, khi Lôi Kình ngỡ rằng mình đã hoàn toàn bẻ gãy được con mồi này, Dạ Thảo đã làm một việc. Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt cô không còn sự sợ hãi, mà là một sự tĩnh lặng đến rợn người, sâu thẳm như một cái hồ không đáy. Và rồi, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khoé mắt cô, không phải là sự đau đớn, mà giống như một sự giải thoát, một sự thương hại.
Hành động đó, ánh mắt đó, giọt nước mắt đó, đã khiến Lôi Kình sững lại một giây. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn đã chinh phục vô số phụ nữ, nhưng chưa một ai cho hắn cảm giác này. Cảm giác như thể người bị nhìn thấu, không phải là cô, mà là hắn.
Cơn bão cuối cùng cũng qua đi. Hắn nằm bên cạnh cô, thở dốc. Hắn quay sang nhìn người con gái đang nằm im bất động, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài ươn ướt. Trông cô như một con búp bê bị vỡ, nhưng hắn lại có cảm giác, con búp bê này không hề bị vỡ, mà chỉ đang giả vờ.
Lần đầu tiên trong đời, sau một cuộc chinh phạt, Lôi Kình không cảm thấy thỏa mãn. Hắn nhận ra, đêm nay, hắn có thể đã chiếm được thể xác của cô gái này, nhưng linh hồn của cô, hắn còn chưa chạm tới được. Cuộc vui này, hóa ra không phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu của một ván cờ nguy hiểm hơn nhiều.