bản giao hưởng của gai và máu

Chương 16: Ký Ức Trở Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trước câu hỏi của Lôi Kình, Dạ Thảo đã chọn một câu trả lời thông minh nhất. Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu. Cô chỉ kiễng chân lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, thay cho mọi lời nói. Nụ hôn đó vừa đủ ngọt ngào để hắn hài lòng, lại vừa đủ mơ hồ để cô không phải đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn.

Nhưng chính câu hỏi của hắn đã trở thành một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo cô ra khỏi sự mê muội. Cô nhận ra mình đã đi quá xa. Cô đã gần như quên mất mục đích của mình khi đến đây.

Sự kiện quyết định kéo cô hoàn toàn trở về với thực tại diễn ra vào một đêm mưa bão. Cơn bão nhiệt đới ập đến hòn đảo một cách bất ngờ, mang theo sấm sét và những cơn gió gào thét. Ngồi trong căn biệt thự kiên cố, nghe tiếng mưa đập vào cửa kính và tiếng sấm vang trời, một ký ức kinh hoàng mà Dạ Thảo đã cố chôn vùi bỗng dưng sống lại một cách mãnh liệt.

Đó cũng là một đêm mưa bão như thế này, mười năm trước.

Cô khi đó mới mười hai tuổi, đang ngủ say trong phòng mình. Cô bị đánh thức bởi tiếng la hét của mẹ và tiếng đồ đạc đổ vỡ. Cô sợ hãi chạy ra khỏi phòng. Cảnh tượng trước mắt đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh cô suốt đời.

Ba cô, một doanh nhân hiền lành, đang nằm gục trên vũng máu giữa phòng khách. Mẹ cô đang gào khóc, bị một đám người mặc đồ đen giữ chặt. Đứng giữa bọn chúng là một người đàn ông còn khá trẻ, mặc vest đen, khuôn mặt lạnh lùng. Hắn ta cầm một khẩu súng lục, nòng súng vẫn còn bốc khói.

"Tao đã cảnh cáo mày rồi," người đàn ông đó nói với ba cô đang thoi thóp, "Đất đó là của Hắc Ưng. Mày không có cửa đâu."

Rồi hắn quay sang mẹ cô. "Chồng mày ngu ngốc, nhưng mày thì đẹp đấy. Đi theo tao, tao sẽ cho mày một cuộc sống sung sướng."

"Tao thà chết còn hơn đi theo loại cầm thú như mày!" Mẹ cô gào lên, phun nước bọt vào mặt hắn.

Một tia tức giận loé lên trong mắt người đàn ông. Hắn không nói gì, chỉ giơ súng lên.

"Đoàng!"

Mẹ cô ngã xuống bên cạnh ba cô. Máu của họ hoà vào nhau trên sàn nhà.

Cô bé Dạ Thảo đứng đó, chết lặng. Người đàn ông đó quay lại, nhìn thấy cô. Hắn nhíu mày, giơ súng lên định bắn nốt. Nhưng một thuộc hạ của hắn đã cản lại. "Lão đại, chỉ là một con bé thôi, tha cho nó đi."

Người đàn ông đó, sau một giây suy nghĩ, đã hạ súng xuống. Hắn liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh bỉ, như nhìn một con kiến, rồi quay lưng bỏ đi. "Đốt nhà."

Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi tất cả. Thiêu rụi tuổi thơ của cô, gia đình của cô, và cả linh hồn của cô. Cô đã may mắn thoát chết nhờ trốn kịp vào một cái tủ quần áo. Từ trong khe cửa, cô đã nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của kẻ cầm đầu. Một khuôn mặt mà dù có hoá thành tro, cô cũng không bao giờ quên.

Đó chính là khuôn mặt của Lôi Kình lúc trẻ.

"A!"

Dạ Thảo bật hét lên, cả người co giật. Ký ức quá chân thật, quá đau đớn.

Lôi Kình đang ngồi bên cạnh đọc sách, giật mình quay sang. Hắn thấy cô mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, cả người run lên bần bật.

"Em sao vậy?" Hắn ôm lấy cô, lo lắng hỏi. "Gặp ác mộng à?"

Dạ Thảo nhìn hắn. Khuôn mặt của hắn bây giờ đã trưởng thành hơn, góc cạnh hơn, nhưng ánh mắt lạnh lùng đó, sự tàn nhẫn đó, không hề thay đổi. Hắn chính là con quỷ đã hủy hoại cuộc đời cô.

Cơn mê muội trong những ngày qua hoàn toàn tan biến. Chỉ còn lại sự căm hận ngút trời. Cái gai trong tim cô, nỗi đau về sự rung động tội lỗi, đã bị ngọn lửa hận thù thiêu đốt thành tro bụi.

Cô ôm chầm lấy hắn, nhưng không phải là một cái ôm tình cảm. Cô đang đo khoảng cách từ tay cô đến tim hắn. Cô đang tính toán xem, nếu bây giờ cô có một con dao, cô có thể đâm vào đâu để hắn chết một cách nhanh nhất.

"Em... em sợ sấm," cô nói dối, giọng vẫn còn run rẩy. "Ngài ôm em được không?"

Lôi Kình không chút nghi ngờ, ôm cô vào lòng thật chặt. Hắn không hề biết rằng, người con gái đang nép vào lòng hắn tìm kiếm sự an ủi, thực chất là một con rắn độc đang chờ đợi thời cơ để đớp một nhát chí mạng.

Cơn bão đêm đó không chỉ diễn ra bên ngoài cửa sổ. Nó còn đang gào thét trong lòng Dạ Thảo, cuốn trôi đi tất cả những yếu đuối, những rung động tội lỗi, chỉ để lại một mục tiêu duy nhất, lạnh lẽo và sắc bén như một tảng băng: Báo thù. Bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×