bản giao hưởng của gai và máu

Chương 15: Con Mắt Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những sóng gió ngầm, Lôi Kình dường như cũng cảm thấy mệt mỏi. Cơn thịnh nộ từ vụ mất hàng đã tạm lắng, sự nghi ngờ trong nội bộ cũng đã được dẹp yên bằng máu và sự sợ hãi. Hắn quyết định tự thưởng cho mình và "người phụ nữ" của hắn một khoảng lặng. Không nói trước một lời, hắn ra lệnh cho phi công chuẩn bị trực thăng riêng.

"Chúng ta đi đâu vậy ạ?" Dạ Thảo hỏi khi chiếc trực thăng cất cánh từ sân thượng toà nhà Hoàng Long.

"Đến một nơi chỉ có tôi và em," Lôi Kình trả lời, ánh mắt nhìn ra thành phố đang nhỏ dần bên dưới.

Nơi hắn nói đến là một hòn đảo tư nhân nhỏ ở phía Nam, một thiên đường nhiệt đới mà hắn đã mua từ nhiều năm trước và xây dựng một căn biệt thự biệt lập. Nơi đây không có thuộc hạ, không có súng đạn, không có những cuộc điện thoại réo rắt. Chỉ có biển xanh, cát trắng, nắng vàng và hai người bọn họ.

Đối với Lôi Kình, đây là cách để hắn nạp lại năng lượng. Nhưng đối với Dạ Thảo, đây lại là một thử thách còn lớn hơn cả việc đối mặt với A-Tín. Ở đây, không có những âm mưu, những cuộc đấu trí để cô phải bận tâm. Cô buộc phải đối mặt trực diện với Lôi Kình, và đáng sợ hơn, là đối mặt với chính những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình.

Những ngày trên đảo trôi qua một cách yên bình đến lạ lùng. Lôi Kình dường như đã lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ của một bạo chúa. Hắn không mặc vest, chỉ mặc những chiếc áo sơ mi linen và quần short. Hắn tự mình lái cano đưa cô đi lặn biển, tự tay nướng hải sản cho cô ăn vào buổi tối. Hắn dạy cô cách nhận biết các chòm sao trên bầu trời đêm. Hắn kể cho cô nghe về thời niên thiếu của hắn, về việc hắn đã phải chiến đấu như thế nào để có được vị trí ngày hôm nay. Tất nhiên, hắn không bao giờ nhắc đến những tội ác của mình, chỉ nói về sự cô độc trên đỉnh cao quyền lực.

Trong không gian yên tĩnh và biệt lập này, bức tường phòng thủ của Dạ Thảo dường như cũng bị bào mòn. Cô nhìn thấy một Lôi Kình khác, một Lôi Kình không phải là Lão đại của Hắc Ưng, mà chỉ đơn giản là một người đàn ông, một người đàn ông cũng có những phút giây mệt mỏi, cũng khao khát có một người ở bên cạnh.

Những đêm ân ái của họ ở đây cũng trở nên khác biệt. Nó không còn là sự chiếm đoạt hay cuộc chiến quyền lực. Nó trở nên dịu dàng hơn, nồng nàn và đầy cảm xúc hơn. Có những lúc, khi nằm trong vòng tay rắn chắc của hắn, nghe tiếng sóng biển rì rào, Dạ Thảo đã gần như quên mất mình là ai, quên mất nhiệm vụ của mình. Cô có một ảo giác đáng sợ rằng, đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn. Một ảo giác ngọt ngào như thuốc độc.

Cô biết mình đang chìm sâu vào một vũng lầy nguy hiểm. Tình cảm là thứ xa xỉ nhất mà một sát thủ không được phép có. Nhưng trái tim con người không phải là một cỗ máy. Nó có lý lẽ riêng của nó. Sự rung động trước hành động bảo vệ của hắn ở nhà kho, cộng với sự dịu dàng của hắn ở hòn đảo này, đang dần tạo thành một cơn sóng thần trong nội tâm cô.

Một buổi chiều, khi cả hai đang đi dạo trên bãi biển, Lôi Kình đột nhiên dừng lại, xoay người cô đối mặt với hắn.

"Ở lại đây với tôi mãi mãi, được không?" hắn hỏi, giọng trầm khàn. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đôi mắt hắn, khiến nó trông không còn lạnh lẽo mà lại chất chứa một sự chân thành đáng sợ.

Dạ Thảo sững sờ. Tim cô đập lỡ một nhịp. Cô nhìn sâu vào mắt hắn, cố gắng tìm kiếm một sự giả dối nào đó, nhưng không thấy. Dường như, trong khoảnh khắc này, hắn đang nói thật lòng.

Cô phải trả lời thế nào đây? Nếu cô gật đầu, có phải là cô đã phản bội lại linh hồn của ba mẹ mình không? Nhưng nếu cô lắc đầu, liệu cô có thể sống sót rời khỏi hòn đảo này?

Cô đang đứng giữa con mắt bão. Xung quanh là sự yên bình giả tạo, nhưng cô biết, chỉ cần cô lựa chọn sai, cơn bão sẽ lập tức ập đến và xé nát cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.