Trời đổ mưa từ khi thành phố còn chưa kịp sáng. Những giọt nước lăn dài trên ô cửa kính quán bar cũ, hòa với thứ ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường bên ngoài, tạo thành một vệt mờ vàng nhòe nhoẹt. Giữa không gian ấy, tiếng piano vang lên, chậm rãi và đượm buồn, như thể từng phím đàn đang kể lại một giấc mơ đã cũ.
Lâm Như ngồi trước cây đàn, ngón tay cô khẽ run, nhưng vẫn kiên định di chuyển qua từng phím. Mỗi nốt nhạc là một mảnh ký ức. Cô không nhìn khán giả, cũng chẳng cần ai vỗ tay. Ở đây, âm nhạc là cách duy nhất cô còn để nói chuyện với quá khứ.
Tiếng cốc chạm nhau lách cách, vài tiếng cười lẫn trong khói thuốc, và giữa những ồn ào ấy, âm nhạc của cô vẫn nhỏ bé đến lạ thường — như một giọng nói nhẹ giữa cơn mưa.
“Cô ta là ai thế?” – một người đàn ông ngồi ở bàn VIP khẽ hỏi, giọng trầm thấp nhưng đủ khiến người phục vụ thoáng rùng mình.
“Dạ… là người đánh đàn ở đây mấy tháng rồi, thưa tổng giám đốc Hàn.”
Người đàn ông gật nhẹ, ánh mắt anh không rời khỏi sân khấu nhỏ.
Hàn Mạc – tổng giám đốc của H Entertainment, người được mệnh danh là “nhà sản xuất không có trái tim”. Anh nổi tiếng với tài năng và sự lạnh lùng. Giới nghệ sĩ đồn rằng, bất kỳ bản nhạc nào anh chạm vào đều trở thành kiệt tác, nhưng anh lại chưa từng cảm nhận được “cảm xúc thật” trong âm thanh. Tất cả với anh chỉ là công thức: nhịp, tiết tấu, cấu trúc. Không hơn.
Thế nhưng tối nay, anh lại lặng đi.
Âm thanh ấy – không hoàn hảo, thậm chí có chỗ run rẩy, nhưng lại khiến anh thấy lòng mình nặng trĩu.
Sau buổi biểu diễn, Lâm Như dọn lại bản nhạc cũ, cẩn thận đặt nó vào túi. Cô không biết rằng, một đôi mắt vẫn dõi theo mình từ phía cuối quán. Khi cô ra khỏi cửa, trời vẫn mưa, chiếc ô sờn màu che không hết vai áo đã ướt. Cô rảo bước thật nhanh về căn phòng nhỏ ở tầng ba của một khu nhà cũ.
Trong căn phòng hẹp chỉ vừa đủ đặt cây đàn piano cũ kỹ, Lâm Như bật đèn vàng, lau lại phím đàn bằng tấm khăn mềm. Trên tường, bức ảnh của người anh trai – Lâm Hạo – mỉm cười dịu dàng trong khung kính.
“Anh à, hôm nay em lại chơi bài của anh rồi đấy.” – cô thì thầm, giọng nghẹn lại. “Người ta bảo bản nhạc ấy buồn quá, không ai muốn nghe. Nhưng em không thể bỏ nó được…”
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có cô và cây đàn. Một mảnh đời trôi đi lặng lẽ.
Sáng hôm sau, khi Lâm Như đang trên đường đến dạy piano cho đứa bé con nhà hàng xóm, cô nhận được một cuộc gọi lạ.
“Cô là Lâm Như?”
“Vâng, tôi là…”
“Tôi là đại diện của H Entertainment. Tổng giám đốc Hàn muốn gặp cô. Ngay chiều nay, 2 giờ, tại trụ sở chính.”
Cô đứng chết lặng.
H Entertainment – công ty mà bất kỳ người làm nhạc nào cũng mơ được bước vào. Nhưng cô? Một nhạc công chơi bar rẻ tiền, lấy đâu ra lý do để họ quan tâm?
“Xin lỗi… chắc anh nhầm người rồi.”
“Không, không nhầm đâu. Tổng giám đốc Hàn Mạc đích thân yêu cầu.” – giọng bên kia dứt khoát.
Buổi chiều, cô bước vào tòa nhà kính cao chót vót giữa trung tâm thành phố. Bên trong, mọi thứ sáng loáng và tĩnh lặng đến mức tiếng giày cô vang lên nghe rõ mồn một. Cô cảm giác như mình lạc vào một thế giới khác – nơi không có chỗ cho những người mơ mộng.
Thư ký dẫn cô đến một căn phòng rộng, nơi ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên bức tường kính lớn. Hàn Mạc đang đứng quay lưng, tay cầm ly cà phê.
“Cô là người chơi bản nhạc tối qua ở quán Dream Bar?”
“Vâng…”
“Bản nhạc đó là của cô sáng tác?”
“Là của tôi.”
Anh quay lại. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không chớp, ánh nhìn như muốn xuyên qua từng suy nghĩ.
“Cô có biết tại sao tôi gọi cô đến đây không?”
“Không, thưa anh.”
“Bởi vì cô đã khiến tôi nghe thấy điều mà tôi tưởng mình đã quên.”
Cô ngạc nhiên.
Anh đặt ly cà phê xuống bàn, giọng chậm rãi:
“Tôi muốn cô trở thành nhà soạn nhạc độc quyền cho dự án ‘Rain Symphony’ sắp ra mắt.”
Lâm Như gần như không tin nổi tai mình.
“Nhưng tôi không phải nhạc sĩ chuyên nghiệp… tôi chỉ—”
“Không quan trọng. Tôi cần cảm xúc, không cần bằng cấp.”
Anh nói câu ấy như một mệnh lệnh. Và trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như bị cuốn vào ánh mắt ấy – lạnh lùng nhưng ẩn chứa một nỗi đau khó diễn tả.
Những ngày sau, Lâm Như bắt đầu làm việc tại H Entertainment. Mỗi sáng, cô ngồi trong phòng thu trắng toát, nơi mọi âm thanh đều được đo lường bằng con số. Hàn Mạc hầu như không nói gì nhiều, chỉ lắng nghe, ghi chú, rồi lại im lặng.
Một buổi tối, khi cô chơi thử bản nhạc mới, anh bước đến đứng sau lưng cô, bàn tay khẽ đặt lên phím đàn.
“Đừng đánh bằng kỹ thuật.” – anh nói nhỏ, giọng gần như thì thầm bên tai cô. – “Âm nhạc là thứ không thể nói dối.”
Câu nói ấy khiến tim cô khựng lại. Cô nhìn thấy trong ánh mắt anh – một nỗi buồn sâu không đáy. Giống như người đã từng yêu âm nhạc, nhưng lại bị chính nó phản bội.
Khi bản nhạc dừng lại, chỉ còn tiếng mưa ngoài khung cửa sổ. Cả hai cùng im lặng.
Trong ánh sáng mờ của phòng thu, Lâm Như chợt nhận ra… đôi khi, im lặng cũng có âm thanh của riêng nó — âm thanh của hai trái tim đang tìm lại nhịp đập trong một bản giao hưởng chưa có tên.