Buổi sáng đầu tiên chính thức làm việc tại H Entertainment, Lâm Như đến sớm hơn lịch hẹn gần nửa tiếng. Cô đứng dưới sảnh tòa nhà kính, nhìn bóng mình lẫn trong những mảng sáng tối đan xen trên nền đá. Một chiếc đồng hồ treo tường tối giản chỉ vào con số 8:10. Cô siết quai túi, hít sâu mùi hương lạnh của điều hòa hòa lẫn mùi cà phê mới.
“Cô Lâm Như?” – giọng một phụ nữ vang lên sau lưng.
Cô quay lại. Người phụ nữ mặc váy bút chì đen, áo sơ mi trắng, tóc búi cao gọn gàng, đôi mắt sắc nhưng không khắc nghiệt. “Tôi là Thư, trợ lý điều phối phòng Sản xuất. Tổng giám đốc Hàn bận họp đến 9 giờ. Trước hết, mời cô theo tôi làm thủ tục.”
Họ đi qua một hành lang dài. Cửa kính, lối đi trải thảm xám, tường treo những bức ảnh các nghệ sĩ top chart. Ở bức thứ năm, Lâm Như dừng lại một chút – tấm ảnh chụp một dàn nhạc trong buổi diễn mở màn “Lightfall Tour” ba năm trước. Ở góc phải bức ảnh, thấp thoáng một bóng người đứng sau cánh gà, chỉ thấy một phần gương mặt – rất giống Hàn Mạc. Ánh mắt ấy, ngay cả trong ảnh, vẫn toát ra sự bình tĩnh lạnh như mặt nước bị mưa dầm.
Phòng thủ tục là một không gian nhỏ, có cây xanh đặt bên cửa sổ. Cô ký các giấy tờ cơ bản, nhận thẻ ra vào, và một tập hồ sơ mỏng.
“Đây là NDA – thỏa thuận bảo mật.” – Thư đẩy về phía cô – “Ngoài ra, có bản dự thảo hợp đồng ‘Composer-in-Residence’ cho dự án Rain Symphony. Tạm thời là 6 tháng. Cô có thể đọc trong hôm nay. 10 giờ chúng ta sẽ có buổi ‘kickoff’ với nhóm sản xuất.”
Lâm Như gật đầu. Những hàng chữ in nhỏ, những điều khoản đầy tính luật. Phần thù lao tạm ứng khiến cô choáng nhẹ – số tiền đủ để cô không còn phải nhận thêm những buổi đánh bar đêm. Nhưng ở mục “quyền sở hữu”, cô dừng lại. Bản quyền thuộc về H Entertainment; tác giả được ghi danh nhưng quyền khai thác định đoạt bởi H Entertainment. Cô nuốt khan. Âm nhạc là của mình, nhưng quyền với nó lại thuộc về người khác. Cảm giác như đang cầm một con chim nhỏ trong tay rồi buộc phải thả nó vào một lồng kính xa lạ.
Đúng 9 giờ kém năm, cửa mở. Hàn Mạc bước vào, không tiếng động. Áo vest sẫm, cà vạt mảnh, tóc chải gọn. Ánh mắt lướt qua cô một giây ngắn ngủi rồi dừng lại trên tập hợp đồng.
“Đọc đến đâu rồi?”
“Khoảng… quá nửa.” – Cô thành thật.
“Có điểm nào không thấy yên tâm?”
Cô cân nhắc. “Mục quyền sở hữu. Tôi… chưa từng làm việc ở mức này. Nhưng tôi muốn biết, những bản nhạc tôi viết – liệu có bị… biến thành thứ tôi không nhận ra?”
Hàn Mạc nhìn cô, rất chậm. “Âm nhạc bước vào đời sống công nghiệp sẽ thay đổi. Nhưng hạt nhân cảm xúc – nếu đủ mạnh – sẽ không bị bóp méo. Ở H Entertainment, chúng tôi sửa áo, không sửa tim.”
Câu trả lời vừa như trấn an, vừa như cảnh báo. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện. “Tôi đã nghe cô tối qua. Thấy một điều thú vị: cô biết sợ. Người biết sợ, sẽ không coi thường âm nhạc của chính mình. Ký đi. Và nếu sau này có điều gì cô không nhận ra, tôi sẽ là người đầu tiên nói ‘dừng’.”
Một giây lặng. Cô nhớ đến bức ảnh anh trai trên tường. Nếu Lâm Hạo còn sống, anh sẽ nói sao? Cô đặt bút ký, từng nét hơi run. Khi mũi bút rời khỏi giấy, cô nghe tiếng mưa đập lên kính – ảo giác thôi, vì ngoài kia trời nắng.
Cuộc họp kickoff diễn ra ở phòng họp lớn nhìn ra thành phố. Trên màn hình, chữ “Rain Symphony” hiện ra với font không chân sắc lạnh. Tham dự có ba người nữa: Tấn – giám đốc âm thanh; Lệ – quản lý chiến dịch; và Đường Vy – ca sĩ chính dự kiến cho đợt phát hành thứ hai.
Đường Vy là cái tên ai cũng biết, gương mặt phảng phất ngọt ngào, mắt dài như có thể hát bằng ánh nhìn. Cô chủ động bước đến bắt tay Lâm Như. “Chào chị. Em đã nghe đoạn demo của chị từ tối qua, Tấn gửi. Mưa trong đó… rất thật.”
“Hân hạnh.” – Lâm Như đáp khẽ.
Tấn mở slide: dòng chảy dự án, mốc thời gian, mục tiêu. “Giai đoạn 1: ‘Prelude’ – phát hành ba track không lời, tạo mood cho chiến dịch thị giác. Giai đoạn 2: ‘Aria’ – kết hợp vocal của Vy, có lyric vừa phải. Giai đoạn 3: ‘Finale’ – sân khấu live, dàn dây, mưa nhân tạo.”
“Mưa nhân tạo?” – Lâm Như ngẩng lên.
“Là những bức màn nước được kiểm soát bằng cảm biến. Phần ‘Finale’ sẽ có khoảnh khắc nước dừng lại ngay trên đầu khán giả.” – Lệ nói, mắt sáng – “Viral đấy.”
Hàn Mạc chắp tay, giọng trầm đều. “Trục cảm xúc: nỗi nhớ không tìm người nhận. Tất cả motif con phải xoay quanh điều đó. Piano là xương sống, strings làm nền. Electronica chỉ là hơi thở.”
“Vậy… âm chủ?” – Tấn hỏi.
“Mi thứ. Nhưng không chìm. Giống như đứng trong mưa, lạnh nhưng không phải tuyệt vọng.” – Ánh mắt anh thoáng qua Lâm Như – “Còn lại, để cô ấy quyết.”
Cuối buổi, khi mọi người rời đi, chỉ còn Hàn Mạc và Lâm Như ở lại bên ô cửa. Thành phố phía dưới như một bản nhạc bằng ánh sáng. Anh nói: “Mười một giờ có phòng thu trống. Cô xuống trước đi. Tôi sẽ qua sau.”
Phòng thu A2 là một không gian tinh khiết. Tường tiêu âm màu xám xanh, mùi gỗ nhẹ, piano Yamaha đen bóng như một khối đêm. Lâm Như đặt tập nhạc lên giá. Những ô nhịp trống rỗng nhìn cô như chờ được lấp đầy. Cô đặt tay lên phím, hít sâu, rồi để ngón tay tự tìm đường. Một câu giai điệu ngắn rơi xuống – bốn nốt đi xuống bậc thang rồi bật lên nhẹ như một giọt mưa vấp vào bậu cửa.
Câu thứ hai, câu thứ ba… Một mảng ký ức bất ngờ trỗi lên – tiếng cười của anh trai đêm họ đứng trú dưới mái hiên năm nào. Lúc ấy mưa cũng dày như sợi chỉ, và Lâm Hạo đã gõ nhịp lên mái tôn, nói: “Nghe không? Mưa đánh nhịp tám.” Cô bật cười một mình. Giai điệu chuyển, từ nỗi nhớ thành một nụ cười mỏng, rồi lại trầm xuống.
Cửa mở. Hàn Mạc bước vào, không lên tiếng. Cô vẫn chơi, cảm giác sau gáy có một cái nhìn im lặng đặt lên mình, vừa là áp lực vừa là điểm tựa. Khi đoạn demo đầu tiên kết lại, anh mới lên tiếng: “Tôi nghe thấy vệt nắng ở bar 23–24. Giữ nó. Nhưng từ 25, em để trái tim tự nhiên quá, cấu trúc vỡ.”
Cô giật mình vì cách xưng hô bất ngờ – “em” – như anh không kịp tự sửa. “Tôi sẽ chỉnh.” – cô nói, cố không để ý.
Anh tiến đến gần. “Đừng chỉnh vì tôi. Chỉnh vì bản nhạc. Lúc nãy, ở ô nhịp 25, em nhớ nhầm một người. Hãy nhớ đúng người cần nhớ.”
Cô câm lặng. Anh ta biết gì về những điều tôi nhớ? Trên mặt giấy, bút chì của anh vạch một đường vòng rất nhẹ như không muốn đau giấy. “Chỗ này, em để mi-fa-sol, rồi bắc cầu bằng re. Nhịp mưa chuyển hướng.”
Lâm Như gõ thử. Kỳ lạ – đúng là mưa chuyển hướng thật. Cô ngẩng lên, toan nói lời cảm ơn, nhưng bắt gặp một thoáng mệt mỏi trong mắt anh. Một màu mệt mỏi lẩn sau lớp kính bằng kỷ luật.
“Anh… từng học piano?” – cô hỏi.
Hàn Mạc im lặng một nhịp, rồi đáp như nói vào khoảng không: “Từng. Rồi bỏ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì âm nhạc đã rời bỏ tôi trước.” – Anh nói, giọng phẳng, rồi quay đi, để lại câu trả lời như một chiếc bóng.
Buổi trưa, họ nghỉ ngắn tại pantry. Trang – nhân viên hành chính – đem đến hai hộp cơm: cá hồi sốt bơ chanh, rau củ hấp. Lâm Như ăn ít. Hàn Mạc ăn nhanh, như ăn để sống, không để thưởng thức.
“Ăn đi.” – anh nói. “Âm nhạc cần glucose.”
Cô hơi bật cười vì lý do khô khốc ấy, rồi ăn thêm vài thìa. Trong lúc nhai, cô liếc thấy một vết sẹo nhỏ nơi cổ tay anh, mảnh như một vệt cắt đã lâu. Cô vội quay đi. Không nên nhìn. Không nên tự phỏng đoán.
Chiều, họ nghe lại bản thu. Tấn gửi thêm cho cô một thư mục “texture mưa”: tiếng mưa trên kính, mưa trên lá, mưa rơi vào kim loại. Cô lắng nghe từng mẫu âm, cố tìm thứ mưa của riêng mình. Ở file số 17 – “rain_subway_entrance” – cô đứng khựng. Trong tiếng mưa có lẫn một âm thanh kéo dài như tiếng phanh xe đột ngột, xa xa. Ngực cô thắt lại. Hình ảnh chiếc xe màu bạc vụt qua, ánh đèn trắng, âm thanh rít lên… Không, đừng nghĩ. Cô tắt file, tay lạnh.
Buổi chiều muộn, khi cô ra về, hành lang đã bớt người. Thang máy mở ra, chỉ có cô và bóng mình trong gương. Cánh cửa chuẩn bị khép thì một bàn tay chặn lại. Đường Vy bước vào, mỉm cười.
“Chị về sớm nhỉ.”
“Ừ.” – Lâm Như đáp, cố giữ giọng bình thường.
Vy nghiêng đầu, quan sát gương mặt cô qua gương. “Em có nói quá không nếu bảo… chị hợp với mưa?”
“Câu đó nghe như lời khen lẫn nguyền rủa.”
“Vì mưa làm người ta nhớ.” – Vy nhún vai, nụ cười chợt tắt. “Nhưng mà này, coi chừng những chiếc ô khác nhau. Có người đứng dưới ô để không ướt. Có người… đội mưa để không phải che ai.”
Lâm Như không hiểu hết, nhưng cảm giác trong câu nói ấy có nhiều điều hơn những chữ. “Em muốn nói gì?”
Vy nhìn thẳng. “Chị là người của âm nhạc. Còn H Entertainment là một cỗ máy lớn. Anh Hàn – anh ấy không phải người xấu. Nhưng anh ấy có những vùng im lặng mà… nếu dẫm vào, sẽ bị lạnh.” Cô thoáng cười – “Em chỉ nói vậy thôi. Khi nào cần, cứ gọi em. Em biết vài ngõ nhỏ để trốn mưa.”
Cửa thang mở ở tầng sảnh. Vy vẫy tay rồi đi về hướng bãi đỗ xe. Lâm Như đứng lại một chút, thấy lòng mình như bị một sợi chỉ vô hình kéo căng giữa hai đầu – âm nhạc và một cái gì khác chưa gọi tên.
Ngày thứ ba, một chuyện nhỏ ập đến như giọt mưa lọt vào cổ áo. Khi Lâm Như đến phòng thu, đã có người ở trong: một người đàn ông chạc ba mươi, tóc dài buộc thấp, đeo kính gọng mảnh. Anh đang nghịch một chiếc synth, tạo ra tiếng mưa giả rung rung.
“Xin lỗi, tôi đã đặt phòng này.” – Lâm Như nói.
Người đàn ông ngẩng lên, cười lịch sự. “À, cô là Lâm Như? Tôi là Thi Vũ – cộng tác lâu năm của Tấn. Nghe nói cô là ‘nhạc sĩ mới của anh Hàn’. Hân hạnh.”
Chữ “mới” khiến cô hơi rùng mình. “Rất vui gặp anh.”
Anh ta nhún vai, ánh nhìn thoáng qua bản nhạc của cô. “Mi thứ, 72 bpm, motif mưa rơi bậc ba? Ổn. Nhưng biết người ta thích gì không? Họ thích mưa vỡ như kính. Chỗ đoạn ‘cầu’ ở ô 25, tôi từng làm, khán giả rất mê.” Anh ngồi xuống piano của cô như ngồi vào ghế quen thuộc, gõ vài nốt, ráp vào một chuỗi chord hoành tráng. Âm thanh tức thì trở nên… thương mại.
“Cảm ơn anh.” – Lâm Như nói, cố giữ bình tĩnh – “Tôi sẽ thử, nếu hợp.”
Thi Vũ nghiêng người. “Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ lo cho cô. Ở đây, không ai có đủ thời gian đợi một trái tim chỉnh mình cho đúng nhịp. Người ta cần nhịp ngay.” Anh đứng dậy, nhường chỗ. “Chúc may mắn.”
Khi anh đi rồi, Lâm Như ngồi lặng. Phím đàn dưới tay bỗng nặng như đá. Nhịp ngay. Cô nhắm mắt. Không. Mình đến đây vì âm nhạc của mình. Không phải để bắt chước. Cô xóa đoạn cầu hoành tráng vừa thử, đặt lại bốn nốt rơi, nối bằng một khoảng lặng dài hơn một nhịp. Khoảng lặng ấy… như cơn mưa nín thở.
Chiều, Hàn Mạc nghe bản mới. Anh không khen, không chê. Chỉ chỉ vào khoảng lặng. “Đây là quyết định khó. Em chọn im lặng dài ở giữa một ca khúc nhạc đại chúng. Em biết đội Marketing sẽ phản ứng.”
“Biết.” – cô đáp – “Nhưng đó là mưa dừng lại trên mái hiên. Em muốn khán giả nghe thấy giây chưa rơi.”
Một khóe môi anh như muốn động đậy – không hẳn là cười, cũng không hẳn là thừa nhận. “Được. Giữ lại. Tôi sẽ nói chuyện với họ.”
“Anh sẽ… bảo vệ quyết định này?”
Anh nhìn thẳng. “Tôi bảo vệ âm nhạc. Không phải em.”
Câu nói thẳng như mũi dao, nhưng kỳ lạ, nó làm cô thấy yên tâm hơn những câu ngọt xớt. Ít nhất, cô biết ranh giới. Và biết nơi mình đứng.
Tối. Cô về nhà muộn. Hành lang khu trọ lấp loáng, bóng đèn vàng chập chờn. Căn phòng mở ra, mùi gỗ cũ đập vào mũi. Cô bật đèn, nhìn bức ảnh Lâm Hạo. “Hôm nay em đã ký.” – cô nói, như báo một tin.
Nửa đêm, cô mơ. Mưa đổ như tấm màn, tiếng phanh xe rít dài, ánh đèn bạc quét qua mặt đường. Cô chạy, nhưng chân nặng. Một người đàn ông trong bộ vest ướt sũng đứng giữa ngã tư, nhìn cô qua màn nước. Không thấy rõ mặt. Chỉ thấy đôi mắt – lạnh đến rát. Đột ngột, âm thanh đổ vỡ. Cô choàng tỉnh, mồ hôi lạnh. Ngoài cửa sổ, trời trong. Không mưa.
Cô ngồi dậy, mở đèn bàn, lấy sổ tay. Trên trang giấy, cô viết bốn chữ: “Nỗi nhớ vô danh.” Đó sẽ là tên working cho track đầu tiên.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ: “Ngày mai 7:30, studio A1. Nghe texture mưa thật. – H.M.” Cô nhìn bốn chữ cái cuối, nghe một tiếng nhịp trong lòng – không mạnh, chỉ đều.
Sáng hôm sau, trước 7:30 mười phút, cô đã có mặt ở studio A1. Cửa mở, mùi mưa tràn vào. Không phải mùi máy lạnh phun nước. Là mùi đất, mùi rêu, mùi kim loại ẩm. Trên sàn, một hàng xô thép, một thùng gỗ, vài tấm kính vuông, và một đường ống nhỏ phun nước từ trần xuống, tạo thành một màn mưa mỏng như tơ.
Hàn Mạc đứng cạnh bảng điều khiển đơn giản. Ánh đèn trắng trên cao biến tóc anh thành một sắc đen mềm. Anh gật đầu. “Chúng ta ghi mưa thật. Micro đặt ở ba vị trí. Cô đứng ở đây.” Anh đưa cho cô một cây dù trong suốt. “Nghe mưa đập vào dù. Rồi bỏ dù, nghe mưa đập vào da.”
Cô làm theo. Ban đầu, tiếng mưa trên mặt dù như hàng ngàn hạt ngọc vỡ li ti. Khi cô gấp dù lại, mưa chạm vào tóc, vào cổ. Lạnh. Da nổi gai. Trong tiếng mưa, cô nghe thấy nhịp tim mình – rối, rồi chậm, rồi đều. Âm nhạc là thứ không thể nói dối. Câu của anh hôm trước tự dưng quay lại.
“Cô nghe gì?” – tiếng anh vang lên qua mưa.
“Tiếng người.” – cô đáp.
“Cụ thể?”
“Tiếng người… đợi một ai đó dưới mái hiên. Người ấy không đến.”
Một khoảng lặng. Mưa vẫn rơi. Anh nói: “Ghi lại ý đó. Đừng dùng quá nhiều nốt. Để mưa hát.”
Họ ghi liên tiếp các mẫu âm. Có khoảnh khắc, nước chảy dọc gờ kính thành sợi dài, rơi đúng vào mặt micro tạo âm “bập” trầm. Có khoảnh khắc, gió nhân tạo thổi xô màn mưa, tiếng nước khác hẳn – gấp gáp, như lo lắng. Hàn Mạc chỉ nói những câu ngắn: “Gần hơn.” “Lùi một nhịp.” “Nghe bóng.” Những câu lệnh không giải thích, nhưng chính xác.
Gần tám giờ rưỡi, khi họ tắt hệ thống, studio đọng mùi mưa ngọt lịm. Lâm Như run nhẹ vì lạnh. Hàn Mạc đưa cô một chiếc khăn bông. “Lần sau nhớ mang áo khoác.”
“Cảm ơn.”
Anh định quay đi, rồi dừng lại, như vừa quyết định điều gì. “Chiều nay, 4 giờ, họp với bên Pháp lý về hợp đồng bổ sung. Họ sẽ hỏi cô về nguồn gốc một số motif. Hãy chuẩn bị.”
“Chuẩn bị… gì ạ?”
“Những bản phác đầu tiên của cô – nếu có thể, mang theo. Và, nếu có ai hỏi tại sao cô sử dụng bốn nốt rơi liên tiếp ở đầu, hãy nói rằng đó là ký ức âm thanh của cô. Đừng nói thêm.”
“Tại sao?”
“Vì đôi lúc, nói thêm sẽ mở cửa.” – Anh nhìn thẳng, giọng thấp – “Mà không phải cửa nào mở cũng tốt.”
Trên đường ra ngoài, họ đi ngang hành lang treo bức ảnh “Lightfall Tour”. Ánh mắt trong ảnh vẫn lạnh bình thản. Lâm Như bất giác hỏi: “Anh còn giữ ảnh từ trước khi… âm nhạc rời bỏ anh không?”
Anh không dừng bước. “Tôi không giữ những gì không biết gọi tên.”
“Vậy còn mưa?”
Anh mở cửa, gió ngoài sảnh đẩy mùi cà phê mới rang vào. “Mưa là thứ duy nhất gọi tên tôi đúng nhất.”
Câu trả lời ấy bám lấy cô như một dư âm dài, đến tận khi cô ngồi vào chiếc ghế mòn ở căn phòng nhỏ của mình, mở sổ ra và viết tiếp dưới dòng chữ “Nỗi nhớ vô danh”: “Tiền đề: người chờ – người vắng mặt – người đứng trong mưa.”
Bút dừng lại giữa trang. Cô nhìn bức ảnh Lâm Hạo. “Anh ạ,” – cô nói khẽ – “em nghĩ, em sắp viết được một bản mưa mới. Nhưng hình như cơn mưa này… không chỉ thuộc về em.”
Ngoài kia, mây kéo đến. Một tiếng sấm rất xa. Và như thể thành phố nghe theo một nhịp chỉ huy vô hình, những giọt nước đầu tiên rơi xuống, chạm vào lan can, vào mái ngói, vào cái thau nhôm của bà cụ tầng trệt. Lâm Như đứng dậy, mở cửa sổ. Gió lùa vào. Cô đặt tay lên phím đàn, để mưa đếm nhịp.
Bốn nốt đầu tiên vang lên – lặng, đúng, ngắn. Khoảng lặng sau đó dài hơn bình thường. Trong khoảng lặng ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân người nào đó cắt qua mưa, dừng lại dưới hiên nhà đối diện. Khi cô ngẩng lên, chỉ còn đường vắng. Nhưng cảm giác có một đôi mắt từng ở đó không biến mất.
Cô cười mỏng. “Được thôi,” – cô nói với chính mình – “để mưa kể tiếp.”
Và cây đàn đáp lời. Tiếng đàn nối liền tiếng mưa, khâu lại giữa những mũi kim của khoảng lặng, thành một thứ vải mỏng trong suốt phủ lên căn phòng – một tấm vải vừa che vừa phơi bày. Ở đâu đó, trong tòa nhà kính xa xa, có người cũng đang lắng nghe – không phải bằng tai, mà bằng một vết sẹo rất nhỏ nơi cổ tay – vết sẹo nhói lên mỗi khi mưa rơi.
Họ không nhìn thấy nhau. Nhưng cơn mưa thì thấy. Và nó bắt đầu ghi nhớ.