Sáng hôm sau, trời đổ một trận mưa thẳng tay như muốn rửa trôi hết những gì đã đọng lại. Đường đến H Entertainment bóng loáng, vệt đèn đỏ của xe buýt quệt thành những đường màu kéo dài. Lâm Như ôm chặt chiếc balo trước ngực; bên trong là ổ cứng ngoài Hàn Mạc đã tháo ra tối qua – thứ có thể đang giữ chiếc chìa khóa của một cánh cửa chưa ai dám mở.
Tầng 15 vắng hơn thường ngày. Tấn chờ sẵn trong phòng kỹ thuật, áo phông xám, mắt mọc thêm quầng vì thức đêm. Vừa thấy họ, anh gật, hạ giọng: “Tôi đã khóa mạng nội bộ, tắt hết quyền remote. Nếu có ông 17 nào nhảy vào, tôi sẽ thấy ngay.”
“Cảm ơn,” Hàn Mạc nói. Anh đặt ổ cứng lên mặt bàn, lau nhanh giọt nước còn đọng trên vỏ kim loại. “Mở bằng chế độ chỉ đọc.”
“Biết rồi, boss.” Tấn cười khan, cắm cáp. Màn hình hiện một thư mục duy nhất: RS_proto_ARCHIVE. Bên trong là ba thư mục con: audio, notes, session. Ngày sửa đổi cuối cùng: 15.10.2022. Cùng ngày của đêm mưa định mệnh.
Lâm Như tự siết tay. Từ đầu đến giờ, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Còn bây giờ, một cú click nữa thôi, ký ức sẽ có tiếng.
Trong audio, các file được đặt tên sơ sài: take_01.wav, take_02.wav, … đến take_17.wav. Tấn mở take_01. Tiếng mưa rú rít qua khe cửa sổ phòng thu cũ, tiếng một cây violin chạy gam thử, rồi giọng nam: “Từ đầu nhé, Mạc.” Giọng ấy trẻ và ấm, mang thứ bình thản chỉ những người quen đứng trên sân khấu mới có – Lâm Hạo.
Ngực Lâm Như thắt lại. Cô nín thở, sợ mình chỉ cần hít mạnh, giọng nói ấy sẽ vỡ ra như một bong bóng ánh sáng.
Violin vào một motif ngắn – chính là motif bốn nốt Lâm Như đã giữ ở đầu Rain Symphony. Sau bốn nốt, có khoảng lặng. Rồi giọng người thứ hai – trầm, khô, quen đến đau – “Đứng yên năm giây.” Hàn Mạc.
Tấn nuốt khan. Hàn Mạc không nói gì, chỉ đặt tay lên bàn, khớp tay trắng lên một chút. Lâm Như nhìn nghiêng, thấy gương mặt anh co lại như người giữ mình không trượt khỏi ghế.
Từ take_02 đến take_10 là các phiên thử, sai nhịp, cười nhỏ, những tiếng “lại lần nữa”, “giữ hơi”, “đổi dây”. Chúng không chỉ là nhạc – chúng là cảnh đời thu bằng micro: mùi mồ hôi trộn mùi gỗ ẩm, tiếng giấy lật, tiếng ghế gỗ kẽo kẹt. Và giữa những lần “lại lần nữa” ấy, có những câu rời rạc giống như họ đang viết một bức thư đồng tác giả gửi cho tương lai.
Đến take_11, họ chạm đúng. Violin của Hạo và piano của Mạc (ừ, là Mạc – anh từng chơi) ăn khớp như hai nhịp tim chồng lên nhau. Ở bar 24, Hạo thở nhẹ thành tiếng. Mạc cười – một tiếng cười non hơn bây giờ, thiếu vệt khàn vì những năm im lặng. “Giữ nguyên đi,” anh nói, “tiếng thở mới thật.”
“Mai còn thu tiếp,” Hạo đáp. “Rồi sau đó gặp cô bé em nói – Lâm… gì nhỉ?”
“Lâm Như,” Mạc nói ngay. “Giọng demo hơi thô, nhưng… thật. Cô ấy viết bằng mưa.”
Câu ấy rơi xuống như một giọt nắng xuyên qua mây. Lâm Như đưa tay lên miệng, ngăn một tiếng nấc. Trong một thời điểm nào đó, trước cả khi tai nạn, anh đã biết tên mình; đã định nghe; đã định gọi.
Tấn âm thầm liếc qua, rồi nhìn chỗ khác. Anh mở take_17. File dài hơn hẳn. Đoạn đầu là nhạc; đoạn giữa là họ nói chuyện – những câu ngắn về việc “đừng chơi sạch quá”, “giữ lại tiếng ngón tay trượt”. Đến cuối file, tiếng nhạc tắt, thay bằng tiếng động cơ xe nổ, tiếng mưa đập vào kính xe; ai đó đặt máy ghi âm vào hộc trên cửa. Giọng Hạo: “Đi chậm thôi, Mạc.”
“Ừ,” giọng Mạc trẻ hơn đáp. Rồi tiếng cười: “Ngày mai em đưa cô bé đến phòng thu, em sẽ tự đứng ở góc nghe. Xem thử em có nghe lầm không.”
“Được,” Hạo cười, tiếng cười dày, ấm. “Nhưng nếu cậu lao như hôm nay, cô ấy sẽ bị gió thốc mất.”
“Không. Em sẽ đứng yên năm giây.”
Bánh xe cán qua một vũng nước. Có ai đó bật radio nhỏ. Quãng vài giây chỉ còn tiếng mưa. Một tiếng còi xe từ xa. Rồi – két – tiếng phanh, ngắn mà dài vô tận. File cắt. take_17.wav – unexpected end of file.
Phòng kỹ thuật rơi vào im lặng như vừa rơi vào nơi không có không khí. Chim sẽ không sống được ở đây. Người cũng vậy.
Tấn đặt tay lên phím, không gõ. Hàn Mạc nhắm mắt một thoáng. Lâm Như thấy một giọt nước rơi xuống – có thể từ tóc anh, có thể từ mắt.
“Tiếp đi,” anh nói, giọng khàn. “Phần notes.”
Trong notes chỉ có một file PDF scan vội – chữ tay nghiêng, nét bút quen đến nhói: “Nếu tôi biến mất trước, đừng đóng hộp bản nhạc bằng im lặng.” – Hạo. Dưới cùng, chữ viết khác, gọn và thẳng, ký: H.M. – “Đồng ý. Tôi sẽ tìm người ‘nhặt nốt rơi’.”
Tấn chuyển sang session. Bên trong là cú pháp dự án cũ của một phần mềm thu âm đã lỗi thời. “Phải dựng một máy ảo,” anh lầm bầm. “Khoảng mười lăm phút.”
“Không,” Hàn Mạc nói. “Để chiều. Mở đúng bằng cái thời của nó sẽ tốt hơn.” Anh quay sang Lâm Như. “Anh muốn em nghe bức thư anh Hạo để lại.”
“Em… đã nghe rồi,” cô thì thầm. “Nhưng không phải bằng tai.”
Cô hít sâu, rồi nhìn thẳng anh. “Anh biết tên em từ trước. Anh từng định nghe demo của em. Tại sao em lại… không được gọi? Vì tai nạn?”
“Vì anh quên,” anh nói, rất chậm. “Sau tai nạn, một phần trí nhớ bị mờ. Khi quay lại công việc, anh chỉ còn nhớ ‘phải làm’, không nhớ ‘phải nghe’. Anh nghĩ… có lẽ vì thế mà anh trở nên lạnh, vì nếu không lạnh, mọi thứ sẽ chảy ra khỏi anh như nước.”
Một nụ cười mệt mọc trên môi anh, như cây mọc trên vết nứt của xi măng. “Gặp em lần đầu ở quán bar, anh không biết tại sao lại bị hút đến thế. Bây giờ anh biết: vì anh đã nợ em một lần nghe – từ quá khứ.”
Câu nói như kéo một đường kim qua hai bờ thời gian, khâu lại mảnh vải rách. Lâm Như gật, nước mắt rơi mà không kịp lau.
Tấn khẽ ho, cố xua đi cái ẩm ướt trong không khí: “Tôi… tôi đi pha cà phê.” Rồi anh đi ra, để cửa mở hé, gió ẩm lùa vào.
Cửa lại mở thêm lần nữa. Lệ đứng đó, áo mưa vắt trên tay, tóc còn vương giọt. “Tôi nghe Tấn nói các người mở archive.” Cô bước vào, không hỏi có được không. “Trước đây, phần lưu trữ này không ai được đụng. Tôi chỉ biết cái tên. Không biết bên trong là… thế này.” Cô nhìn nhanh qua bản log, qua take_17 đang dừng ở điểm cắt. Trên mặt cô thoáng một sắc khó định, rồi biến mất.
“Cô biết ai từng giữ chìa khóa không?” Hàn Mạc hỏi.
“Giai đoạn đó, phòng pháp lý và một người ở âm thanh – Vũ.” Lệ đáp gọn. “Nhưng…” Cô dừng lại, như cân nhắc có nên nói nốt. “Nhưng một phần khác – băng DAT analog – nằm trong kho nghệ thuật. Tôi giữ mã. Nếu hai người muốn nghe, tôi mở.”
“Băng?” Tấn vừa quay lại, tay cầm ba ly cà phê. “Thứ đồ cổ đó hở?”
“Đồ cổ giữ những thứ hiện đại không giữ nổi.” Lệ nói, giọng vẫn khô nhưng mắt mềm đi một chút. “Đi thôi.”
Kho nghệ thuật ở tầng hầm. Cửa sắt nặng, tay nắm lạnh. Lệ quét thẻ, bấm mã. Một mùi giấy cũ, mực cũ, vải cũ ùa ra. Trên kệ là bìa hồ sơ, máy quay băng, những poster chưa in, những bức ảnh test ánh sáng dán ghi chú bằng bút dạ.
Cô dẫn họ đến một tủ sắt, mở ngăn dưới. Bên trong: ba hộp băng DAT nhỏ, dán nhãn viết tay: RS_PROTO_VOICES_A, VOICES_B, CAR_LOG. Lệ đưa cho Hàn Mạc. “Cái này chưa từng ra khỏi kho.”
“Cô giữ từ 2022?” anh hỏi.
“Ừ.” Lệ đáp vắn. “Tôi nghĩ một ngày nào đó, ai đó sẽ cần nghe. Không phải để tung tin, mà để sống tiếp.”
Họ mang băng lên phòng thu cũ ở tầng 7 – nơi còn giữ được đầu đọc DAT. Tấn lau bụi, cắm điện, máy giật giật rồi chạy. Tiếng răng cưa nhỏ. Băng cuộn.
VOICES_A phát. Giọng Hạo, gần hơn bản wav, như anh đứng ngay cạnh, nghiêng đầu, mỉm cười: “Test test – Hạo đây. Nếu ai nghe lại… chắc là tôi không ở đây nữa.” Nín thở. Không ai cựa.
“Có một lời nhắn,” Hạo nói tiếp, giọng không buồn, cũng không dàn cảnh. “Nếu có một cô gái tên Lâm Như gửi demo, làm ơn nghe cô ấy. Cô đàn bằng mưa, không phải bằng phím. Mạc, cậu đừng chạy nữa. Đứng yên năm giây, rồi nghe.”
Cú chốt nhẹ tênh mà suýt làm gãy xương cả căn phòng. Lâm Như đưa tay bịt miệng, tiếng nấc lọt ra giữa kẽ tay. Hàn Mạc quay mặt đi, như cần mượn một bóng tối nhỏ để không vỡ.
Băng chuyển sang VOICES_B. Lần này, giọng Mạc – trẻ, sáng – nói hụt hơi sau một đoạn chạy gam: “Hạo, nếu mai trời mưa, em sẽ không lái. Em sẽ đi bộ với cậu.” Hạo cười: “Nghe như tỏ tình.” Mạc cũng cười: “Tỏ tình với cơn mưa.”
Lệ nhìn xuống sàn. Đôi giày của cô lấm những đốm nước nhỏ, tạo thành một dải chấm không đều như một khuông nhạc bị xô. Cô nói khẽ, như với chính mình: “Đáng lẽ những thứ này phải được nghe sớm hơn.”
Cuối cùng là CAR_LOG. Tiếng cửa xe đóng. Tiếng mưa cộp cộp trên nóc. Giọng Hạo: “Này, nếu không qua được bar 24, ta đưa cho người khác viết nhé.” Giọng Mạc: “Không. Em muốn tự tay viết nốt sáng cuối.” Hạo: “Tự tay viết, nhưng đừng tự tay vặn ga.” Rồi tiếng cười. Tiếng mưa lớn hơn. Két. Băng không cắt; chỉ còn tiếng nước trong im lặng dài.
Khi máy dừng, không ai nói. Rất lâu. Rất lâu nữa.
Lệ là người lên tiếng trước: “Tôi sẽ làm một văn bản nội bộ: đưa Bản ghi bị mất vào hồ sơ dự án, ghi công Lâm Hạo, đồng tác giả; chú thích bối cảnh; bảo quản theo chế độ di sản. Nếu hai người muốn công bố một phần, chúng ta công bố – nhưng công bố đẹp. Không chộp giật.”
Tấn ngạc nhiên: “Cô… không muốn dùng nó làm chuyện câu view à?”
“Không.” Lệ trả lời mà không nhìn ai. “Vì có những thứ không bán được.”
Cô quay sang Lâm Như: “Cô là người quyết. Về phần đời, về phần nhạc.”
Lâm Như gật, nước mắt đã khô. “Tôi muốn đưa một mẩu nhỏ vào album, như một interlude. Gọi là Bản ghi bị mất. Chỉ 30 giây – giọng anh ấy nói ‘đứng yên năm giây’, rồi một nửa motif. Đủ để người nghe biết, nhưng không mang nỗi đau ra phô.”
Hàn Mạc nhìn cô, mắt ướt mà sáng. “Và phần credit?”
“‘Rain Symphony – ý tưởng và motif: Lâm Hạo; hoàn thiện: Hàn Mạc & Lâm Như.’” Cô nói từng chữ, như đặt từng viên đá xuống nền.
Anh gật, giọng khàn đi vì một thứ gì đó vừa được dỡ khỏi ngực: “Đúng.”
Họ trở lại A1. Mưa đã ngớt. Cửa sổ vương vệt nước như nốt móc kép chưa lau. Tấn trích 30 giây băng, xử lý nhẹ để tiếng mưa không át giọng. Hàn Mạc ngồi cạnh, đôi khi nhắm mắt như để âm thanh đi qua người, không qua đầu. Lâm Như dựa trán vào kính, nhìn xuống phố – nơi những chiếc ô đen lấm tấm chấm vào mặt đường.
“Xong.” Tấn đẩy ghế. “Nghe thử nhé.”
Phòng thu lại im như nhà thờ. 30 giây vang lên: giọng anh trai cô, mưa, rồi một nửa motif. Kết thúc mở. Không nặng, không đẫm, chỉ ấm – như một bàn tay đặt lên vai người ở lại.
“Đặt nó ở track 0,” Hàn Mạc nói. “Trước khi album bắt đầu. Để người nghe đứng yên năm giây rồi mới bước vào.”
“Và để người đi trước… mở cửa.” Lâm Như nói, mỉm cười.
Ở ngoài kia, một vệt nắng hé ra khỏi đám mây cuối cùng, rơi chậm lên mép kính. Giọt nước đọng bấy lâu trượt xuống, dừng ngay giữa chừng – như thể nó cũng đang nghe.
Điện thoại của Lâm Như rung. Một tin nhắn nặc danh:
“Đến mức này rồi mà vẫn tin vào nốt lặng?”
Cô không trả lời. Cô bấm gửi một file âm thanh 30 giây vừa trích. Một phút sau, dấu tích xanh hiện. Không tin nhắn đáp lại. Một kiểu im lặng – lần này không đe dọa, mà đầu hàng.
Lệ thu gọn hồ sơ, đứng dậy. “Chiều tôi họp với pháp lý. Sẽ ghi nhận đồng tác giả. Truyền thông – để các người quyết. Nếu muốn, tôi có thể… im.”
“Cảm ơn,” Hàn Mạc nói. Anh ít khi nói cảm ơn. Nhưng lần này, chữ ấy rơi ra như một viên đá rơi xuống nước – tạo vòng tròn loang ra rất xa.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Lệ và Tấn, căn phòng chỉ còn hai người. Mưa đã tạnh. Mùi nắng ướt len vào như một thứ mùi không có tên.
Hàn Mạc quay sang, đặt tay lên tay cô trên mép bàn. “Lâm Như.”
“Vâng?”
“Ngày đó, anh đã hứa sẽ nghe em. Hôm nay… cuối cùng anh làm được.”
“Không,” cô lắc đầu, cười qua nước mắt. “Anh đã nghe từ trước rồi. Chỉ là… chúng ta vừa tìm lại được tai của mình.”
Họ ngồi cạnh nhau trong thứ yên ấm hiếm có. Trên màn hình, tên track mới hiện dần: 00. BanGhiBiMat (Interlude). Bên dưới, dòng credit hiện ra, phông chữ mảnh như vệt mưa: Idea & Motif: Lam Hao. Completion: Han Mac & Lam Nhu.
Ở đâu đó giữa thành phố, một cơn gió nhẹ thổi qua những dây điện, tạo thành tiếng ngân mỏng – như một dàn dây đồ sộ đang chỉnh dây trước giờ diễn. Bản giao hưởng vẫn chưa kết thúc. Nhưng từ chương này, nó đã có người mở cửa, có người khép cửa, và có người ở lại để nghe.
Và âm nhạc – rốt cuộc – đã trả lời bằng chính nó.