Buổi chiều hôm đó, mưa quay lại – không dữ dội, không ào ạt, mà rơi lặng lẽ như ai gõ tay trên mặt kính. Lâm Như ngồi trong phòng thu, tay khẽ lướt trên phím đàn, không đánh ra tiếng. Cô chỉ nghe nhịp mưa, từng hạt rơi đúng vào những khoảng lặng mà cô từng viết.
“Em vẫn đang viết tiếp à?” – giọng Hàn Mạc vang lên từ cửa. Anh tựa vai vào khung, áo mưa còn ướt, mái tóc rối bời vì gió.
“Không hẳn. Em chỉ đang nghe xem… bản nhạc còn thiếu gì.”
“Và nghe ra chưa?”
“Thiếu một đêm,” – cô cười, mắt nhìn xa ra ngoài cửa kính – “một đêm chưa ngủ.”
Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh. “Ngủ đi, ngày nào em cũng ở đây tới khuya.”
“Còn anh?” – cô nghiêng đầu. – “Anh vẫn mơ thấy cơn mưa thứ hai chứ?”
Anh không đáp, chỉ nhìn cây đàn. Một lát sau, anh nói:
“Anh không mơ. Nhưng có đêm, anh nghe thấy tiếng dây đàn đứt. Tỉnh dậy, anh thấy tay mình vẫn giữ tư thế kéo vĩ.”
Cô nhìn anh thật lâu, rồi nói nhỏ:
“Có lẽ âm nhạc vẫn chưa ngủ.”
Tấn bước vào, mang theo hộp cà phê và bánh sừng bò. “Hai người hẹn hò trong phòng thu à? Này, tin vui nhé: Giọt nắng trong mưa vượt nửa triệu lượt nghe rồi. Bình luận toàn khen là ‘giai điệu làm dịu lo âu’. Tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức thêm một buổi diễn mùa đông.”
“Cũng hay,” – Hàn Mạc gật đầu – “nhưng chỉ khi mọi thứ trong hệ thống an toàn.”
“An toàn mà,” Tấn nói, thả người xuống ghế xoay. – “Tôi kiểm tra log suốt. Thi Vũ rời khỏi server rồi, mọi tài khoản tạm đều khóa.”
“Không hẳn,” – Lâm Như chen vào. – “Sáng nay, khi em mở bản thu, có dòng chữ nhỏ chạy qua: đừng để nốt lặng ngủ yên. Nó hiện đúng ở giây thứ 17.”
Tấn bật dậy. “Cái gì? Ai gắn được chữ vào file WAV offline?”
“Em không biết. Có thể chỉ là glitch hình ảnh.”
Hàn Mạc nhìn cô, ánh mắt nghiêm. “Gửi anh file đó.”
Cô gật. Khi anh mở laptop, dòng chữ thực sự hiện trên màn hình, mờ, như khói. Rồi biến mất. Anh tắt máy, trầm ngâm:
“Không phải virus. Là meta-data. Ai đó gắn nó từ lúc render. Và họ biết chúng ta sẽ tìm.”
“Thi Vũ?”
“Có thể.” Anh đứng dậy. “Dù là ai, họ vẫn chưa rời khỏi giai điệu này.”
Tối. Mưa vẫn chưa dứt. Hàn Mạc về nhà muộn, mở đèn phòng khách. Căn hộ yên tĩnh. Anh đặt laptop lên bàn, bật bản “Giọt nắng trong mưa”. Đến đoạn cầu, âm thanh khẽ nhiễu – chỉ trong nửa giây. Anh tua lại. Tiếng nhiễu biến thành một âm thanh khác: một giọng nói rất nhỏ, như vọng từ xa.
“…đừng đứng yên năm giây nữa.”
Anh dừng thở. Giọng đó trầm hơn giọng Thi Vũ, nhưng quen thuộc. Giống Lâm Hạo.
Anh tua lại lần nữa. Âm thanh vẫn đó, không to, không rõ, nhưng chắc chắn là giọng người. Anh bật chế độ phân tách tần số. Sóng âm xuất hiện – và đúng ở đoạn đó, một dải tần thấp bị cắt thủ công. Ai đó đã chèn vào.
Anh nhìn đồng hồ – 00:17. Trong im lặng, tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng tim đập. Anh mở điện thoại, nhắn cho Lâm Như:
“Em còn thức không?”
Phút sau, cô trả lời:
“Có. Em cũng nghe.”
“Cùng lúc?”
“Ừ. Ở đoạn thứ 17.”
“Anh qua nhé.”
“Đừng. Hãy nghe đến hết. Có lẽ đó không phải cảnh báo.”
Anh nhìn tin nhắn cuối, tay siết lại. Rồi anh quay lại ghế, bật loa lớn hơn. Khi bản nhạc trôi đến cuối, giữa tiếng piano và dây mờ, một âm thanh khác nổi lên – rất nhẹ, nhưng có nhịp. Không phải giọng nói, mà là tiếng gõ nhịp tay, như khi ai đó đang tập điều phối: tích... tích... tích... tích... – bốn tiếng, rồi im.
Anh ngả người ra ghế, thì thầm: “Lâm Hạo…”
Sáng hôm sau, họ gặp nhau ở công ty. Lâm Như mang theo cuốn sổ cũ. “Anh trai em từng nói: ‘Âm nhạc không bao giờ kết thúc. Nó chỉ chuyển nơi ở’. Có lẽ giọng đó… là phần sót lại của anh ấy.”
“Em nghĩ anh ấy chèn vào bản thu?”
“Không. Em nghĩ… anh ấy để lại cho em một nhịp để tiếp tục.”
Hàn Mạc mở laptop, phóng to dải tần. “Bốn tiếng gõ. Khoảng cách đều, tương đương năm giây im. Nếu chuyển sang ký tự Morse, nó là…” Anh dừng lại, bấm vài phím. “…chữ N.”
“‘N’?”
“Có thể là Notes. Hoặc Như.”
Không ai nói thêm. Chỉ có mưa ngoài cửa sổ dày hơn, âm thanh rơi xuống đều như một lớp đệm nền cho cuộc trò chuyện.
Chiều, họ thu lại “Giọt nắng trong mưa – phiên bản đêm”. Lần này, họ thêm phần nối cuối, tên “Giai điệu chưa ngủ”. Không có lời, chỉ có tiếng gõ tay của cả hai – bốn nhịp, rồi khoảng lặng năm giây. Sau đó, piano lên chậm, dàn dây vào trễ. Một bản nhạc như thở, không buồn, không vui – chỉ là còn sống.
Khi bản thu hoàn tất, đèn trong phòng tắt đi từng bóng. Chỉ còn một dải sáng xanh của thiết bị thu âm. Hàn Mạc nói nhỏ:
“Anh nghĩ chúng ta vừa hoàn tất phần cuối.”
“Không,” – cô đáp, mắt vẫn nhìn màn hình – “chúng ta vừa bắt đầu phần nối.”
Anh cười khẽ. “Em chưa bao giờ để mọi thứ ngủ yên.”
“Vì em sợ, nếu nhạc ngủ rồi, người cũng sẽ ngủ theo.”
“Thế thì…” – anh nắm nhẹ tay cô – “hãy để anh cùng thức.”
Đêm.
Họ ra khỏi công ty, đi bộ dọc hành lang dài, ánh đèn vàng trượt trên sàn ướt. Ở cuối hành lang, chiếc ô trong suốt vẫn treo nơi giá móc – vật chứng của những ngày cũ. Cô cầm nó xuống, bung ra. Nước mưa rơi trên mặt ô kêu tích tích tích, đúng bốn nhịp.
Cô quay sang, khẽ hỏi:
“Anh có nghe thấy không?”
“Nghe.”
“Là giai điệu chưa ngủ.”
Anh mỉm cười, đưa tay chạm vào ô. “Và anh nghĩ, nó đang mơ về nắng.”
Họ bước ra, hòa vào mưa. Không ai che cho ai, vì ô nằm giữa, cả hai cùng chung bóng nước. Trên nền đường ướt, phản chiếu ánh đèn, hai người đi song song, chậm, như thể sợ làm vỡ đi thứ nhạc vô hình đang ngân trong không khí.
Ở phía xa, ánh sét lóe một lần – rồi tắt. Gió mang theo mùi của đất ướt, của cỏ non, và của những gì vừa được viết thêm vào ký ức.
Trước khi trời sáng, họ dừng dưới một mái hiên cũ. Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Anh có nghĩ rằng... âm nhạc này sẽ dừng lại không?”
“Không,” – anh nói, giọng chắc – “nó chỉ chuyển sang tim người khác.”
Cô gật, cười. Trong đôi mắt, phản chiếu ánh đèn như hàng nghìn nốt nhạc nhỏ.
Đêm ấy, Rain Symphony thật sự ngủ. Nhưng ở đâu đó, giai điệu vẫn mơ – một giấc mơ ướt mềm, mang tên Giọt nắng chưa kịp rơi.