bản giao ước của kẻ thừa kế

Chương 2: Gã Vệ Sĩ Lạnh Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quân đứng sừng sững trong phòng, biến không gian xa hoa của phòng ngủ chính thành một chiến trường tiềm tàng. Cả căn phòng, vốn được thiết kế để tôn vinh sự mềm mại, nữ tính của Lam, dường như thu mình lại trước sự hiện diện cứng rắn, sắt thép của anh ta. Lam cảm thấy mình không còn đứng trong biệt thự của mình nữa, mà là một tài sản đang được định giá bởi một chuyên gia bảo an cấp cao.

Ánh mắt của Quân, sâu và sắc như lưỡi dao được mài bén, quét qua cô một cách lạnh lùng. Anh không nhìn cô như một người phụ nữ, càng không phải là người thừa kế mà anh phải phục tùng. Anh nhìn cô như một tài sản rủi ro cao, một vấn đề cần được giải quyết bằng sự kỷ luật tuyệt đối.

"Tôi không làm việc cho cô. Tôi làm việc cho sự an toàn của Tập đoàn Bạch Gia," Quân nhắc lại, giọng anh ta không có chút khoan nhượng. "Và tôi sẽ đảm bảo rằng cô tuân thủ mọi quy tắc."

Bà Khuê, đứng cạnh cửa, gật đầu xác nhận. "Quân không chỉ là vệ sĩ. Cậu ấy là cố vấn an ninh cá nhân, được thuê bởi hội đồng quản trị với sự đồng ý của luật sư gia tộc. Cậu ấy có quyền hạn tuyệt đối để quản lý mọi mặt trong cuộc sống của con, Lam. Con cần một sự kiểm soát cứng rắn sau vụ việc vừa qua."

Lam, mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng bản năng phản kháng của một người sinh ra để nắm quyền lập tức trỗi dậy. "Kiểm soát? Tôi là người thừa kế của Bạch Gia. Tôi không phải là một đứa trẻ cần người giám sát."

Quân cười khẩy, một nụ cười cực kỳ ngắn ngủi và khô khốc. "Ký ức của cô đã cho nổ tung trên đường cao tốc, Lam. Cô không nhớ gì về danh tính của mình, không nhớ kẻ nào muốn giết cô, và cô thậm chí còn không nhớ cách điều hành một đế chế. Hiện tại, cô là một mối đe dọa với chính bản thân cô, và tôi là người được trả tiền để vô hiệu hóa mối đe dọa đó."

Anh ta tiến thêm một bước. Sự gần gũi khiến Lam phải nín thở. Mùi hương của anh ta không phải là nước hoa đắt tiền, mà là mùi thép lạnh, da thuộc và một chút hương bạc hà, gợi lên hình ảnh về những chiến trường xa xôi, về kỷ luật khắc nghiệt.

"Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc xác định ranh giới," Quân nói, giọng anh ta trầm xuống, mang theo âm hưởng của một mệnh lệnh không thể chối từ. "Trong vòng 24 giờ tới, tôi sẽ thiết lập lại toàn bộ hệ thống an ninh của biệt thự. Cô sẽ không di chuyển mà không có sự đồng ý trực tiếp từ tôi. Mọi cuộc gặp mặt, mọi cuộc gọi điện thoại, mọi email của cô đều phải được tôi kiểm duyệt. Cô là một tài sản được bảo vệ, không phải một công dân tự do."

Lam cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Ngay cả khi không có ký ức, cô vẫn cảm thấy sự sỉ nhục của việc bị đối xử như một vật vô tri. "Anh là ai? Cựu quân nhân? Thợ săn tiền thưởng? Anh có thể có kỹ năng, nhưng anh không có quyền tước đoạt tự do của tôi."

Quân không trả lời trực tiếp. Anh ta quay sang Bà Khuê, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người phụ nữ quyền lực cũng phải e dè.

"Tôi cần sơ đồ chi tiết của hệ thống giám sát cũ, bản sao lưu dữ liệu liên lạc của cô Lam trong sáu tháng gần nhất, và toàn bộ lịch sử y tế của cô ấy. Tôi cũng cần một danh sách đầy đủ những người bị Lam căm ghét hoặc đã từng gây thù chuốc oán. Tôi tin rằng, với tư cách là người thừa kế một tập đoàn lớn, danh sách đó không hề ngắn," Quân yêu cầu.

Bà Khuê hứa sẽ cung cấp mọi thứ. Lam nhìn sự tương tác đó và nhận ra một sự thật đáng sợ: Quân có một quyền lực ngầm lớn hơn cả dì cô, người đại diện gia tộc. Anh ta không phải là tay sai, anh ta là một người điều hành (operator).

"Và Lam," Quân quay lại, ánh mắt anh ta khóa chặt lấy cô. "Cô sẽ trải qua một cuộc huấn luyện thể chất và tinh thần bắt buộc. Kẻ thù sẽ không chờ đợi cô lấy lại ký ức. Cô cần phải học cách chiến đấu và bảo vệ bản thân. Ngay cả khi mất trí nhớ, cơ thể cô vẫn phải nhớ."

Để thiết lập hoàn toàn quyền lực của mình, Quân bắt đầu bằng một bài kiểm tra an ninh cá nhân ngay sau khi Bà Khuê rời đi.

Anh ta dẫn Lam đi qua biệt thự, nơi mà anh gọi là "Vòng Tròn Bảo Vệ Thứ Nhất." Ngôi biệt thự này không chỉ là một ngôi nhà; nó là một pháo đài.

"Lối thoát hiểm khẩn cấp này," Quân chỉ vào một bức tường đá. "Nó dẫn đến hầm ngầm. Thời gian phản ứng lý tưởng của cô là 7 giây để đến được đây. Ngày mai chúng ta sẽ luyện tập. Hệ thống cảm biến nhiệt độ và áp suất đã được nâng cấp. Bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào cũng sẽ được ghi lại."

Khi đi qua phòng khách, anh ta chỉ vào một chiếc đèn chùm pha lê tuyệt đẹp. "Đó là một điểm mù. Tên bắn tỉa có thể có góc nhìn từ khu rừng phía Tây. Tôi đã lắp đặt kính chống đạn đặc biệt, nhưng đó là một lỗ hổng thiết kế. Cô không được đứng gần khu vực đó quá lâu."

Lam cảm thấy rùng mình. Anh ta đang nói về cái chết của cô bằng một giọng điệu lạnh lùng như đang mô tả thời tiết. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận sự chuyên nghiệp chết người của anh ta. Mọi chi tiết, mọi nguy cơ đều được anh ta tính toán.

Trong phòng làm việc, Quân mở két sắt cá nhân của Lam bằng một mã số mà anh ta đã được cung cấp. Anh lấy ra một khẩu súng ngắn mạ vàng.

"Khẩu súng này thuộc về cô, Lam. Một món đồ chơi đắt tiền. Cô có biết cách sử dụng nó không?"

Lam lắc đầu.

"Tốt," Quân nói, ném khẩu súng lên giường. "Từ bây giờ, đó là vật trang trí. Cô không được chạm vào nó cho đến khi tôi cho phép. Trong tình huống khẩn cấp, nó chỉ làm chậm cô lại."

Sự quyết đoán của Quân khiến Lam cảm thấy bị lấn át, nhưng cũng kích thích một sự tò mò mạnh mẽ.

"Tại sao anh lại quan trọng như vậy, Quân? Tại sao anh lại được gia đình tôi tin tưởng đến mức này? Anh là con tin của ai?" Lam chất vấn.

Quân quay lại, đôi mắt đen của anh ta chạm vào cô. Lần này, ánh mắt đó không chỉ là sự lạnh lùng; nó có một tia gì đó giống như nỗi đau bị kìm nén.

"Quá khứ của tôi không liên quan đến cô, Lam," anh ta trả lời, giọng nói khô khốc. "Nhưng nếu cô nhất quyết muốn biết, tôi từng là một sĩ quan Đơn vị Tác chiến Đặc biệt (Special Forces). Tôi đã tham gia vào những nhiệm vụ mà cô thậm chí không thể tưởng tượng được. Tôi đã thề sẽ bảo vệ Lam, người thừa kế của Bạch Gia, bằng mọi giá. Đó là bản giao ước giữa tôi và gia đình cô. Không hơn, không kém."

Lam nhận thấy anh ta nói "bảo vệ Lam" với một sự nhấn mạnh kỳ lạ. Nó không giống một lời tuyên bố nghề nghiệp, mà là một lời thề cá nhân, gần như một lời nguyền rủa.

Vào đêm đó, Lam không thể ngủ được. Cảm giác bị theo dõi quá mạnh mẽ. Cô đi đến cửa sổ phòng ngủ, nơi có một ban công rộng nhìn ra khu vườn tối đen.

Cô thấy Quân đang đứng ở ban công tầng dưới. Anh ta không mặc vest. Anh ta mặc áo thun đen đơn giản, khoe ra cánh tay rắn chắc, nơi có những vết sẹo mờ. Anh ta đứng yên như một bức tượng, nhưng ánh mắt anh ta không ngừng quét qua khu vườn. Anh ta hút thuốc, ánh sáng đỏ nhỏ của điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm, là dấu hiệu duy nhất của sự sống.

Lam mở cửa kính, bước ra ban công.

"Anh không ngủ à, Quân?" Lam hỏi, giọng cô thì thầm trong bóng đêm.

Quân không quay lại. "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô. Tôi không có thời gian để ngủ."

"Và anh có bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào chưa?" Lam hỏi.

Quân hít một hơi sâu từ điếu thuốc. "Có. Đó là lý do tôi không còn trong Đơn vị Tác chiến Đặc biệt nữa. Và đó là lý do tôi không được phép thất bại lần này."

Lời thú nhận ngắn ngủi đó là lần đầu tiên Lam thấy một sự rạn nứt trong lớp vỏ thép của anh ta. Cô cảm thấy một sự thương hại, một sự kết nối thoáng qua với người đàn ông đầy bí ẩn này.

"Tôi không muốn anh phải gánh vác trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ cố gắng lấy lại ký ức, Quân."

Quân dụi tắt điếu thuốc dưới chân. Anh ta cuối cùng cũng quay lại nhìn cô. Khuôn mặt anh ta bị che khuất một nửa bởi bóng tối, nhưng đôi mắt anh ta sáng lên với một sự lạnh lùng khó tả.

"Cô không cần phải cố gắng làm bất cứ điều gì. Việc của cô là tồn tại. Việc của tôi là đảm bảo sự tồn tại đó," Quân nói. "Đừng quên vị trí của mình, Lam. Cô là con tin trong chính cuộc đời cô, và tôi là người quản lý chuỗi xích đó."

Anh ta quay đi, biến mất vào bóng tối. Lam đứng một mình, cảm thấy một sự hỗn loạn trong lòng. Cô ghét sự kiểm soát của Quân, sự lạnh lùng của anh ta, và sự tàn nhẫn trong lời nói. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng, chỉ có Gã Vệ Sĩ Lạnh Lùng này mới có đủ khả năng để bảo vệ cô khỏi kẻ thù trong bóng tối mà cô thậm chí không thể nhớ nổi.

Một cuộc chiến về quyền lực và ý chí đã bắt đầu giữa họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×