Sau khi ký Bản Giao Ước, Lam tuân thủ lịch trình đào tạo khắc nghiệt của Quân. Những buổi tập sáng sớm, dưới sự giám sát lạnh lùng của anh ta, vừa là thử thách về thể chất, vừa là cuộc chiến ý chí. Quân đào tạo cô như một chiến binh, buộc cô phải đẩy cơ thể đến giới hạn, điều này trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một tiểu thư yếu ớt mà gia đình và báo chí miêu tả về cô.
Tuy nhiên, Lam biết rằng mục đích thực sự của cô không phải là thể lực, mà là tìm kiếm manh mối về quá khứ. Cô lợi dụng một lỗ hổng trong Bản Giao Ước: Quân không kiểm soát những gì cô khám phá trong chính căn biệt thự.
Trong sơ đồ biệt thự mà cô lén lút xem xét, Lam nhận thấy một khu vực bị bỏ trống trên bản vẽ kiến trúc cũ, nằm phía sau nhà kính trồng lan của dì Khuê. Cô nghi ngờ đó chính là nơi chứa đựng bí mật của mình.
Một buổi chiều, sau buổi tập yoga căng thẳng dưới sự giám sát của Quân, Lam giả vờ mệt mỏi và yêu cầu được nghỉ ngơi. Quân, người luôn giữ khoảng cách chuyên nghiệp, đồng ý với sự nghi ngờ rõ ràng trong mắt anh ta.
Lam lẻn ra phía sau nhà kính. Khu vực này tối tăm, ẩm ướt, bị bao phủ bởi dây leo và bụi rậm. Đó là một Khu Vườn Cấm bị lãng quên, đối lập hoàn toàn với sự lộng lẫy và ngăn nắp của phần còn lại của biệt thự.
Lam tìm thấy một cánh cửa sắt cũ bị khóa. Cô không thể phá khóa, nhưng cô nhớ lại kiến thức về kỹ thuật mà cô bất chợt có được sau khi tỉnh dậy – một phần kiến thức mà cô tin là thuộc về Lam trước khi mất trí nhớ. Cô sử dụng một chiếc kẹp tóc và sự tập trung cao độ, và sau vài phút căng thẳng, ổ khóa bật mở.
Cánh cửa dẫn vào một nhà kho nhỏ, chất đầy những đồ vật cũ kỹ, bị lãng quên. Mùi bụi và giấy cũ xộc vào mũi cô.
Trong góc phòng, cô tìm thấy một chiếc rương gỗ nhỏ. Chiếc rương không khóa. Bên trong, cô tìm thấy một bộ quần áo cũ đơn giản, một vài bức ảnh về một ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển (không phải biệt thự này), và một cuốn nhật ký bìa da màu xanh đã cũ kỹ.
Lam cầm cuốn nhật ký lên. Bìa sách có một chữ ký mờ nhạt: L. T. D. – chính là tên của cô, Lam Tố Dung.
Lam mở cuốn nhật ký. Những nét chữ viết tay sắc sảo và vội vàng. Cô bắt đầu đọc:
“Ngày 12 tháng 5: Mối nghi ngờ ngày càng lớn. Hợp đồng của Quân quá hoàn hảo. Anh ta không phải là vệ sĩ. Ánh mắt của anh ta chứa đựng sự căm thù. Anh ta có một bí mật lớn, liên quan đến gia tộc mình và Bạch Gia.
Ngày 15 tháng 5: Mình đã sao chép hồ sơ cũ của cha. Mình biết dì Khuê đang theo dõi mình. Mình phải giả vờ yếu đuối, giả vờ mất trí nhớ. Đó là cách duy nhất để lôi kẻ thù ra ánh sáng. Mình phải ký bản giao ước với Quân. Cần phải kiểm soát kẻ kiểm soát.
Ngày 18 tháng 5: Mình đã giấu chiếc USB chứa bằng chứng quan trọng trong... (phần chữ bị nhòe đi)...”
Lam sững sờ. Toàn bộ câu chuyện về việc cô bị mất trí nhớ là một sự giả tạo có chủ đích! Lam trước vụ tai nạn đã biết về âm mưu và đã cố tình tạo ra vỏ bọc mất trí nhớ để tự bảo vệ mình và tìm ra kẻ muốn giết cô. Và quan trọng hơn, cô đã biết về Quân và bí mật của anh ta.
Đúng lúc đó, Lam nghe thấy tiếng chân bước nhanh ngoài hành lang. Quân đã phát hiện ra sự vắng mặt của cô.
Lam nhanh chóng giấu cuốn nhật ký vào trong áo. Khi cô quay lại, anh ta đã đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt anh ta sắc lạnh và giận dữ hơn bất cứ lúc nào trước đây.
"Cô đã phá vỡ Điều khoản 2 của Bản Giao Ước, Lam," Quân nói, bước vào phòng, mọi hành động đều mang tính chất săn mồi. "Cô đã xâm phạm Khu Vườn Cấm và cố tình che giấu thông tin. Tôi đã cảnh báo cô."
Lam đối mặt với anh ta. Mặc dù sợ hãi, nhưng sự tự tin đã trở lại trong ánh mắt cô. Cô không còn là Lam Tố Dung bị mất trí nhớ nữa. Cô là người thừa kế đã từng lên kế hoạch cho tất cả.
"Tôi chỉ tìm kiếm một bông hoa lan hiếm," Lam nói, giữ vẻ mặt vô tội hoàn hảo. "Nhưng tôi đã tìm thấy một cuốn nhật ký cũ. Tôi nghĩ nó thuộc về tôi."
Quân không tin. Anh ta tiến lại gần, ép sát cô vào tường. "Không có bông hoa lan nào ở đây. Và cô cũng không có quyền tự do tìm kiếm. Trả lại nó cho tôi, ngay bây giờ."
Sự căng thẳng giữa họ đạt đến đỉnh điểm. Lam biết rằng nếu cô đưa cuốn nhật ký cho Quân, cô sẽ mất đi manh mối đầu tiên về chính mình và lợi thế mà Lam trước đây đã dày công tạo ra.