Sau khi An tìm thấy cuốn nhật ký và bị Quân bắt gặp, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi hoàn toàn. Lam không còn là "nạn nhân" mất trí nhớ nữa. Cô trở thành một người chơi trong trò chơi mèo vờn chuột, với sự tự tin mới. Quân thì không còn là một vệ sĩ lạnh lùng, anh ta là một đối thủ đang dò xét.
Quân tiến đến, ép sát Lam vào tường. "Trả nó cho tôi, ngay bây giờ," anh ta ra lệnh.
An không run sợ. Cô giữ vẻ mặt vô tội. "Tôi không biết anh đang nói về cái gì. Đây là một món đồ của tôi. Anh không có quyền lấy nó."
Quân không nói nhiều. Anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay Lam, tay kia đưa lên chuẩn bị lục soát. Lam chống cự. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra một điều kỳ lạ: trong lúc cô đang cố gắng thoát ra, cô có thể cảm nhận được từng thớ cơ trên cánh tay rắn chắc của anh ta. Mọi chuyển động của cô đều được anh ta dự đoán và vô hiệu hóa.
"Sự phản kháng của cô cho thấy cô đang giấu một thứ gì đó," Quân nói, ánh mắt anh ta đầy sự nghi ngờ.
"Và sự kiểm soát của anh cho thấy anh không phải chỉ là một vệ sĩ," Lam đáp, ánh mắt cô cũng chứa đựng sự nghi ngờ tương tự.
Cuộc đối đầu căng thẳng bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Quân. Anh ta buông Lam ra, trả lời cuộc gọi với một giọng điệu chuyên nghiệp, lạnh lùng, khác hẳn với sự tức giận anh vừa bộc lộ. Lam lợi dụng khoảnh khắc đó, chạy nhanh về phía cửa, giấu cuốn nhật ký trong tay.
Khi cuộc gọi kết thúc, Quân quay lại, ánh mắt anh ta không giấu được sự thất vọng. "Đây là lần đầu tiên cô phá vỡ giao ước," anh ta nói, giọng anh ta mang một sự nguy hiểm mới. "Nhưng nó sẽ không có lần thứ hai."
"Tôi sẽ không giao cuốn nhật ký đó cho anh," Lam nói. "Anh đã hứa sẽ tiết lộ sự thật cho tôi. Cuốn nhật ký này là của tôi. Nó là của tôi, và tôi sẽ là người khám phá nó."
Quân cười khẩy, một nụ cười đầy sự khinh bỉ. "Cô nghĩ một cuốn nhật ký có thể giải thích cho toàn bộ quá khứ của cô? Cô không biết mình đang đối đầu với ai đâu, Lam."
Lam biết anh ta nói đúng. Nhưng cô cũng biết, cô đã tìm thấy manh mối đầu tiên.
Sau đêm đó, mối quan hệ của họ hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt Nghi Ngờ luôn tồn tại giữa hai người.
Quân tăng cường giám sát Lam. Anh ta không rời xa cô một bước, thậm chí cả khi cô ở trong phòng riêng. Anh ta không ngủ. Anh ta chỉ đứng ở ban công, ánh mắt anh ta quét qua khu vườn và cửa sổ phòng cô. Anh ta trở thành một cái bóng không rời.
Lam thì lợi dụng sự giám sát của anh ta để học hỏi. Cô quan sát cách anh ta làm việc, cách anh ta tương tác với thế giới bên ngoài. Cô nhận ra rằng Quân có một mạng lưới thông tin rộng lớn, và anh ta có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô – hoặc để kiểm soát cô.
Vào một buổi tối, Lam đang ngồi trong phòng làm việc của mình, và Quân đứng ở cửa, ánh mắt anh ta không rời khỏi cô. Lam cảm thấy ngột ngạt.
"Anh không có việc gì khác để làm sao?" Lam hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô. Và bây giờ, nhiệm vụ của tôi là đảm bảo rằng cô không đọc bất cứ thứ gì trong cuốn nhật ký đó," Quân trả lời, giọng anh ta không chút nhượng bộ.
"Tại sao anh lại sợ nó như vậy?" Lam chất vấn.
Quân im lặng. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Anh không phải là vệ sĩ," Lam nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Anh có một mục đích khác. Anh đã nói dối tôi. Tôi cảm thấy một sự căng thẳng giữa chúng ta. Nó không chỉ là sự nghi ngờ. Nó giống như chúng ta đã từng... quen biết nhau. Trong một tình huống rất khác."
Quân không phủ nhận. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh ta đầy một sự căm phẫn và đau đớn bị kìm nén.
"Cô đang nhớ lại những điều không nên nhớ, Lam," Quân nói, giọng anh ta chứa đầy một lời cảnh báo. "Và cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm."
Cuộc đối đầu đã bắt đầu. Lam đã tìm thấy manh mối về quá khứ và danh tính thật của cô. Quân đã phát hiện ra rằng cô không phải là người thừa kế mất trí nhớ vô dụng. Bản Giao Ước đã bị phá vỡ, và Ánh Mắt Nghi Ngờ của họ đã mở ra một chương mới, đầy rủi ro và bí mật.