Sự cố mất điện tại buổi tiệc không kéo dài, nhưng đủ để khẳng định rằng kẻ thù đang theo dõi chặt chẽ Lam. Khi ánh đèn bật sáng trở lại, một phong bì nhỏ màu đen được dán bằng sáp đỏ, nằm ngay trên ghế mà Lam vừa ngồi.
Quân lập tức tóm lấy phong bì trước khi bất kỳ ai khác kịp thấy. Anh kéo Lam ra khỏi phòng tiệc một cách nhanh chóng, sự lạnh lùng và cảnh giác của anh ta đạt đến đỉnh điểm.
"Họ muốn cô biết rằng họ có thể tiếp cận cô bất cứ lúc nào," Quân nói, khi họ trở lại biệt thự. Anh ta đã thiết lập một hệ thống bảo vệ vòng ngoài gấp đôi.
Bên trong biệt thự, Quân mở phong bì. Bên trong là một tấm thẻ trắng, chỉ có một dòng chữ được viết bằng mực đỏ:
"Quá khứ không chết. Nó chỉ đang ngủ. Đừng đánh thức nó, Lam."
Lam cảm thấy lạnh sống lưng, không chỉ vì lời đe dọa, mà vì cách nó ám chỉ đến việc cô đang giả vờ mất trí nhớ. Kẻ thù của cô biết cô đang diễn.
"Họ biết cô đang lấy lại ký ức, hoặc họ nghi ngờ cô giả vờ," Quân nói, vẻ mặt anh ta căng thẳng. "Điều này không phải là một lời đe dọa. Đây là một lời cảnh cáo cuối cùng."
"Ai là họ, Quân?" Lam chất vấn. "Anh biết rõ hơn ai hết. Anh đã nói anh có liên quan đến kẻ thù."
Quân nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Lam. Anh biết không thể che giấu thêm được nữa. Mối quan hệ của họ đã vượt qua ranh giới công việc sau Điệu Valse Nửa Vời, và anh ta cần sự tin tưởng của cô để bảo vệ cô hiệu quả.
Anh ta dẫn Lam đến phòng làm việc riêng của mình, một nơi chưa từng ai được phép vào. Căn phòng gọn gàng đến mức gần như vô trùng, chỉ có một bàn làm việc, một màn hình máy tính và một bức ảnh cũ được đặt úp xuống.
Quân lật bức ảnh lên. Đó là ảnh chụp một người đàn ông trung niên, với vẻ ngoài hiền lành, đang đứng cạnh một cô gái trẻ.
"Người này là cha tôi," Quân thú nhận, giọng anh ta trầm và nặng trịch. "Ông ấy từng là đối tác kinh doanh thân cận của cha cô, ông Bạch Hùng."
Lam cảm thấy một sự rạn nứt trong thế giới của mình. Cô có cảm giác quen thuộc với người đàn ông trong ảnh.
"Ông ấy đã chết," Quân tiếp tục, nhìn thẳng vào Lam. "Cũng trong một vụ tai nạn xe hơi, ba năm trước. Gia đình cô, cụ thể là cha cô, đã gài bẫy và tước đoạt toàn bộ tài sản của gia đình tôi, khiến cha tôi phải tự sát."
Lời Thú Nhận này như một đòn giáng mạnh. Mặc dù Lam đang giả vờ mất trí nhớ, nhưng việc nghe sự thật kinh hoàng về cha mình khiến cô bị sốc.
"Anh đến đây để trả thù," Lam thì thầm. "Anh chấp nhận Bản Giao Ước để tiếp cận tôi, tiếp cận Bạch Gia."
"Đúng vậy," Quân thừa nhận, không chối cãi. "Tôi đến đây để tìm kiếm bằng chứng, để lấy lại những gì thuộc về gia đình tôi. Ban đầu, cô chỉ là một con cờ trong kế hoạch của tôi."
Anh ta tiến lại gần Lam, ánh mắt anh ta đầy sự phức tạp. "Nhưng mọi thứ đã thay đổi, Lam. Kẻ đã giết cha tôi và làm hại gia đình tôi chính là kẻ muốn giết cô. Và kẻ thù đó, tôi tin rằng, là một người thân cận trong Bạch Gia. Người cha cô đã gài bẫy cha tôi cũng đang bị kẻ đó truy lùng. Tôi đến đây để trả thù, nhưng giờ đây, tôi đang bảo vệ người thừa kế Bạch Gia khỏi kẻ thù chung của chúng ta."
Quân đặt tay lên vai Lam. "Quá khứ của tôi đã giao cho cô. Bây giờ, đến lượt cô. Cô có tin tôi không? Hay cô vẫn muốn chơi trò Nàng Công Chúa Mất Trí?"
Lam nhìn vào ánh mắt chân thật của Quân. Cô biết anh ta nói thật. Sự căm thù của anh ta là thật, nhưng sự bảo vệ của anh ta cũng không phải là giả dối. Họ có một kẻ thù chung, một Kẻ Thù Trong Bóng Tối có thể đã dàn dựng cái chết của cả hai người cha và hiện đang theo dõi cô.
Lam lấy cuốn nhật ký ra và trao nó cho Quân. "Tôi đã giả vờ mất trí nhớ để lôi kẻ thù ra ánh sáng. Cuốn nhật ký này là bằng chứng. Bây giờ, chúng ta sẽ hợp tác. Anh sẽ dạy tôi cách chiến đấu, và tôi sẽ dạy anh cách đánh bại kẻ thù của cả hai chúng ta."