Mưa phùn tháng Ba rơi lất phất trên khung cửa sổ của quán cà phê yên tĩnh. Mộc Giai ngồi đó, một chiếc áo len cổ lọ đơn giản che đi vết sẹo dài trên cổ tay phải. Vết sẹo đó không chỉ là dấu tích của một tai nạn, mà là nấm mồ chôn vùi sự nghiệp rực rỡ của một vũ công ballet thiên tài.
Từng được mệnh danh là "Thiên sứ trên ngón chân," Mộc Giai đã vụt tắt trên đỉnh cao. Sau tai nạn cách đây ba năm, cô không còn có thể uốn cong cổ tay phải như một vũ công chuyên nghiệp. Thậm chí, chỉ cần nhìn thấy sân khấu, nỗi sợ hãi và sự chán ghét bản thân lại trỗi dậy. Cô đã chọn sống ẩn dật, dạy múa cho trẻ em tại một studio nhỏ để mưu sinh.
"Mộc tiểu thư?"
Một giọng nói trầm lạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô ngẩng đầu.
Trước mặt cô là người đàn ông mà cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trên các trang báo kinh tế: Lăng Phong. Tổng giám đốc Tập đoàn Giải trí Phong Lăng, đế chế truyền thông và nghệ thuật lớn nhất châu Á. Anh ta mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, khuôn mặt đẹp như tượng tạc nhưng hoàn toàn vô cảm, như thể mọi biểu cảm đều bị đóng băng.
"Lăng tổng. Tôi không nghĩ anh lại đích thân đến," Mộc Giai đáp, giọng cô điềm tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, che giấu sự lo lắng.
"Thời gian của tôi rất quý giá. Tôi không thích lãng phí nó vào các cuộc thương lượng không cần thiết," Lăng Phong nói, anh ta ngồi xuống mà không đợi sự đồng ý, như thể đó là quyền hiển nhiên của anh ta.
Anh ta đẩy một tập tài liệu ra giữa bàn. "Đây là bản hợp đồng làm việc. Tôi muốn cô Mộc Giai."
Mộc Giai lật mở tập tài liệu. Con số đầu tiên đã khiến cô choáng váng: Mức lương cố vấn hàng tháng gấp mười lần thu nhập hiện tại của cô.
"Tôi không hiểu. Phong Lăng có hàng trăm chuyên gia hình ảnh. Tôi chỉ là một cựu vũ công," Mộc Giai nói, giọng cô đầy vẻ nghi hoặc.
Lăng Phong nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh ta không hề dao động, như đang nhìn vào một công cụ, không phải một con người.
"Cô không phải một cựu vũ công. Cô là Mộc Giai, Thiên sứ đã gãy cánh. Phong Lăng đang gặp khủng hoảng hình ảnh sau vụ scandal hối lộ. Chúng tôi cần một biểu tượng của sự tinh khiết, sự tái sinh, và nghệ thuật chân chính để chữa lành vết thương công chúng."
"Tôi sẽ là chuyên gia cố vấn nghệ thuật cấp cao và cố vấn hình ảnh cá nhân cho tôi," Lăng Phong tiếp tục. "Nhiệm vụ của cô là: Chuyển hóa tôi."
Mộc Giai nhíu mày. "Chuyển hóa anh? Ý anh là gì?"
"Tôi mắc chứng mù cảm xúc," Lăng Phong nói một cách thẳng thắn, không hề có chút ngượng ngùng hay cảm xúc nào khi nói về căn bệnh của mình. "Tôi điều hành công ty bằng lý trí tuyệt đối, không có cảm xúc, không có sự đồng cảm. Điều này khiến tôi trở nên xa cách và bị công chúng hiểu lầm là một Tổng tài tàn nhẫn."
"Cô, Mộc Giai, là nghệ sĩ, người mang lại cảm xúc. Cô sẽ dạy tôi cách thể hiện sự đồng cảm, sự quan tâm, và sự tinh tế trong các sự kiện xã giao. Cô sẽ là vỏ bọc cảm xúc của tôi."
Mộc Giai cảm thấy bị xúc phạm. "Tôi không phải một diễn viên, Lăng tổng. Và tôi không phải bác sĩ tâm lý."
"Cô là cả hai. Và mức lương không chỉ bao gồm tiền," Lăng Phong nói, anh ta đưa ra một điều khoản khác. "Đổi lại, sau một năm, tôi sẽ sử dụng toàn bộ nguồn lực truyền thông và tài chính của Phong Lăng để tái thiết sự nghiệp của cô và hỗ trợ cô trở lại sân khấu ballet quốc tế, nếu cô muốn."
Điều khoản này đã đánh trúng điểm yếu của Mộc Giai. Trở lại sân khấu là ước mơ bị chôn vùi, nhưng cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Mộc Giai im lặng, nhìn vào tập tài liệu. Cô đang cần tiền gấp để chi trả cho việc điều trị và hồi phục vật lý cho cổ tay mình.
"Điều khoản 3," Mộc Giai nhấn mạnh. "Anh không được phép ép tôi trở lại sân khấu. Anh chỉ được hỗ trợ, nếu tôi yêu cầu."
Lăng Phong nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh ta trống rỗng, nhưng lại mang một sự kiên định đáng sợ.
"Đồng ý. Tôi tôn trọng sự tự do cá nhân của cô. Nhưng hãy nhớ, Mộc Giai. Đây là một giao ước công việc. Không có tình cảm, không có sự thân mật không cần thiết. Cô là công cụ chữa lành hình ảnh của tôi, và tôi là người bảo hộ tương lai của cô. Chỉ vậy thôi."
Mộc Giai hít một hơi sâu. "Tôi chấp nhận. Lăng tổng. Nhưng xin hãy nhớ, tôi là Thiên sứ đã gãy cánh. Đừng mong đợi tôi bay cao ngay lập tức."
Lăng Phong đứng dậy, chiếc áo vest phẳng phiu không một nếp nhăn.
"Tôi không bao giờ mua một món đồ đã hỏng, Mộc Giai. Tôi mua tiềm năng. Cô có một tuần để chuẩn bị. Lý Quân sẽ liên hệ với cô để chuyển đến khu căn hộ riêng của cô, gần trụ sở Phong Lăng. Chào cô."
Lăng Phong rời đi, để lại Mộc Giai trong sự yên tĩnh của quán cà phê. Cô nắm chặt bản hợp đồng. Cô đã bán mình cho quỷ dữ vô cảm, nhưng đổi lại, cô đã mua được cơ hội thứ hai cho chính mình.