bản giao ước của thiên sứ

Chương 2: SỰ LẠNH LÙNG VÔ CẢM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau, Mộc Giai chính thức chuyển đến khu căn hộ cao cấp mà Lăng Phong sắp xếp. Đó là một không gian tối giản, hiện đại, nhưng hoàn toàn thiếu đi hơi ấm cá nhân. Nó giống như một phòng trưng bày nghệ thuật hơn là một ngôi nhà, phù hợp một cách đáng sợ với tính cách của chủ nhân tập đoàn.

Ngày làm việc đầu tiên của Mộc Giai diễn ra tại văn phòng Tổng giám đốc của Lăng Phong, một không gian rộng lớn, nhìn ra toàn bộ thành phố. Lý Quân, thư ký riêng của Lăng Phong, một người phụ nữ lạnh lùng và hiệu quả, chào đón cô.

"Chào Mộc tiểu thư. Công việc của cô không có giờ hành chính cố định. Cô sẽ theo lịch trình của Lăng tổng," Lý Quân nói, giọng cô ta không hề biểu lộ cảm xúc, giống hệt sếp mình.

"Lịch trình của tôi là gì?" Mộc Giai hỏi.

"Lịch trình của Lăng tổng, và của cô, là hoàn hảo. Mọi thứ được sắp xếp theo mức độ ưu tiên và hiệu quả kinh tế. Không có chỗ cho sự tùy hứng," Lý Quân đáp, đưa cho cô một chiếc máy tính bảng.

Mộc Giai nhìn vào lịch trình của Lăng Phong. Từ 7 giờ sáng đến 10 giờ đêm, mọi phút đều được tính toán: họp cổ đông, đàm phán hợp đồng, họp báo cáo tài chính, thậm chí cả thời gian tập thể dục và ăn uống đều có khung giờ cố định.

"Anh ấy có thời gian cho việc 'cố vấn cảm xúc' không?" Mộc Giai nhíu mày.

"Lăng tổng đã dành riêng một tiếng rưỡi mỗi ngày, từ 8:30 tối đến 10 giờ tối, cho công việc của cô. Đó là 'Dự án Chuyển hóa Hình ảnh'," Lý Quân giải thích.

Bài Học Về Lý Trí Tuyệt Đối:

8:30 tối, Mộc Giai bước vào phòng làm việc của Lăng Phong. Anh ta vẫn ngồi sau bàn, đang xem xét một tập tài liệu. Anh ta không ngẩng đầu lên ngay lập tức.

"Chủ đề hôm nay là gì, Mộc tiểu thư?" Lăng Phong hỏi, giọng anh ta khô khan.

"Chủ đề hôm nay là sự đồng cảm," Mộc Giai nói. "Tôi muốn anh thử thể hiện sự quan tâm đối với một nhân viên cấp dưới vừa mất người thân."

Lăng Phong đặt bút xuống, nhìn thẳng vào Mộc Giai.

"Không cần thiết. Nhân viên đó được trả lương để thực hiện công việc. Sự mất mát cá nhân là dữ liệu không liên quan đến hiệu suất làm việc. Nếu hiệu suất giảm, tôi sẽ thay thế," Lăng Phong nói một cách vô tư.

Mộc Giai cảm thấy gai người. "Đó không phải là cách con người tương tác, Lăng tổng. Nếu anh muốn công chúng nhìn nhận anh là người có trái tim, anh phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt."

"Cảm xúc là một biến số không đáng tin cậy. Nó làm giảm sự tập trung và tăng rủi ro. Tôi không thể dùng cảm xúc để điều hành một tập đoàn trị giá hàng tỷ đô la," Lăng Phong đáp.

"Vậy anh định đóng kịch sao? Giả vờ có cảm xúc?" Mộc Giai thách thức.

"Đúng vậy. Tôi cần cô cung cấp cho tôi thuật toán của cảm xúc. Giao thức nào cần sử dụng khi buồn, vui, tức giận? Nét mặt, giọng điệu, cử chỉ?" Lăng Phong hỏi, anh ta rút ra một cuốn sổ tay, sẵn sàng ghi chép.

Mộc Giai bàng hoàng. Anh ta thực sự coi cảm xúc là một công thức toán học.

"Không có thuật toán, Lăng tổng. Nó đến từ trái tim," Mộc Giai thở dài.

"Vậy chúng ta bắt đầu bằng cách nào? Liệu pháp nghệ thuật? Yêu cầu tôi vẽ một bức tranh về nỗi buồn?" Lăng Phong hỏi, vẻ mặt anh ta hoàn toàn nghiêm túc.

Vỏ Bọc Của Thiên Tài:

Mộc Giai quyết định sử dụng phương pháp của riêng mình. Cô mở một đoạn video về một buổi biểu diễn ballet kinh điển, nơi một vũ công đang thể hiện nỗi đau mất mát.

"Anh hãy nhìn người vũ công này," Mộc Giai nói. "Cô ấy không diễn. Cô ấy cảm nhận. Cánh tay cô ấy không chỉ cử động, nó truyền tải sự tuyệt vọng, sự cô đơn."

Lăng Phong chăm chú theo dõi, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi.

"Tốt. Chiều cao nhảy không đạt chuẩn. Góc quay cổ tay chưa tối ưu để cân bằng. Tốn quá nhiều năng lượng cho một động tác lặp lại," Lăng Phong bình luận một cách thực dụng.

Mộc Giai gần như muốn bỏ cuộc. "Anh không thấy vẻ đẹp của nó sao? Sự hy sinh của nghệ sĩ?"

"Tôi thấy sự đầu tư. Năng lượng tiêu thụ và kết quả thị giác. Nó hiệu quả để thu hút khán giả, nhưng không có giá trị nội tại nào đối với tôi," Lăng Phong trả lời.

Mộc Giai nhận ra đây là một cuộc chiến khó khăn hơn cô nghĩ. Cô không chỉ cần dạy anh ta biểu cảm, mà phải dạy anh ta cảm nhận.

"Lăng tổng," Mộc Giai nói, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta. "Giao ước của chúng ta không chỉ là hình ảnh. Nếu tôi thất bại trong việc khiến anh cảm nhận điều gì đó, dù là nhỏ nhất, trong một năm, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng."

Lăng Phong gật đầu. "Thách thức này rất thú vị. Tôi không bao giờ ngại thử nghiệm. Hãy bắt đầu, Mộc Giai. Cho tôi thấy, cảm xúc có thể chiến thắng lý trí tuyệt đối như thế nào."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×