bản giao ước của thiên sứ

Chương 5: GÓC KHUẤT CỦA LĂNG GIA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự bảo vệ dứt khoát của Lăng Phong tại buổi tiệc đã khiến Mộc Giai nhận ra một điều: dưới vẻ ngoài vô cảm, Lăng Phong có bản năng bảo vệ mạnh mẽ, dù anh ta giải thích đó chỉ là tối ưu hóa rủi ro.

Bài Tập Mới: Giải Phóng Tức Giận:

Mộc Giai quyết định đưa Lăng Phong đến studio ballet của mình để thực hiện bài tập "Giải phóng sự tức giận bằng nghệ thuật."

"Anh hãy tưởng tượng sự tức giận là một năng lượng," Mộc Giai giải thích. "Bình thường anh kìm nén nó, nhưng hôm nay, anh hãy dùng cơ thể để thể hiện nó. Không cần kỹ thuật. Chỉ cần cảm xúc."

Lăng Phong bước vào phòng tập, vẫn mặc áo sơ mi và quần tây. Anh ta bắt đầu cử động một cách vụng về, cứng nhắc.

"Tôi không cảm thấy tức giận. Tôi chỉ cảm thấy sự lãng phí thời gian. Tại sao phải giải phóng một thứ không tồn tại?" Lăng Phong hỏi.

"Anh không tức giận? Anh không tức giận khi ai đó cố gắng hãm hại Phong Lăng? Hay khi tôi bị xúc phạm?" Mộc Giai thách thức.

Lăng Phong dừng lại. Anh ta nhớ lại cảm giác khó chịu khi Lâm Uyên tấn công Mộc Giai. Anh ta bắt đầu cử động mạnh hơn, những động tác không phải của vũ công, mà là của một người đang cố gắng đấm vỡ một bức tường vô hình.

"Sự tức giận là không hiệu quả. Nó làm giảm khả năng phân tích logic. Nó không được phép tồn tại," Lăng Phong nói, giọng anh ta mang theo sự căng thẳng.

Mộc Giai quan sát. Cô nhận ra sự tức giận của anh ta không phải là sự bùng nổ, mà là sự kìm nén tột độ, được che giấu dưới lớp băng giá.

Khám Phá Căn Phòng Cấm:

Trong khi Lăng Phong đang ở trong phòng họp cổ đông, Mộc Giai ở lại văn phòng của anh để chuẩn bị tài liệu. Do sơ suất của Lý Quân, cánh cửa dẫn đến căn phòng nhỏ phía sau văn phòng bị mở hờ.

Tò mò, Mộc Giai bước vào. Căn phòng trống rỗng, không có đồ đạc, chỉ có một bức tường trống và một hộp gỗ nhỏ nằm trên sàn.

Mộc Giai mở hộp gỗ. Bên trong không phải là tài liệu kinh doanh, mà là những vật dụng cũ kỹ và buồn bã:

Một chiếc máy ảnh phim cũ bị hỏng nặng.

Một cuốn sổ tay màu xám với những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, chỉ toàn là những hình khối méo mó và tối màu.

Một tấm ảnh chụp một gia đình (cha, mẹ và một cậu bé khoảng 8 tuổi) với khuôn mặt người mẹ bị xé rách một nửa.

Mộc Giai lật cuốn sổ tay. Trang cuối cùng có dòng chữ viết bằng nét chữ trẻ con run rẩy: "Cảm xúc là thứ đã hủy hoại gia đình tôi. Không được cảm nhận."

Mộc Giai hiểu ra tất cả. Chứng "mù cảm xúc" của Lăng Phong không phải là bẩm sinh hay chỉ là thói quen kinh doanh. Đó là một cơ chế phòng vệ tâm lý được xây dựng từ tuổi thơ đau buồn.

Cô nhớ lại những tin đồn về mẹ của Lăng Phong, một nghệ sĩ tài năng nhưng mắc bệnh trầm cảm và đã tự sát khi Lăng Phong còn nhỏ. Việc mẹ anh ta qua đời được cho là do sự "yếu đuối cảm xúc" và sự đổ vỡ hôn nhân.

Lăng Phong, khi đó còn là một đứa trẻ, đã tự nhủ rằng cảm xúc là thứ nguy hiểm, là nguồn gốc của sự hủy diệt và mất mát. Anh ta đã quyết định đóng băng trái tim mình để sống sót.

Đối Diện Với Sự Thật:

Lăng Phong trở về từ cuộc họp và thấy Mộc Giai đang đứng trong căn phòng nhỏ, hộp gỗ mở ra. Khuôn mặt anh ta biến sắc, đây là lần đầu tiên Mộc Giai thấy anh ta thể hiện một cảm xúc thật sự: Sự giận dữ và hoảng loạn.

"Ai cho phép cô vào đây?" Giọng Lăng Phong lạnh băng, nhưng có một sự run rẩy bên dưới.

"Lăng tổng, tôi... tôi xin lỗi. Cửa mở," Mộc Giai lắp bắp. Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống.

"Cô không có quyền đụng vào bất cứ thứ gì trong căn phòng này. Đó là khu vực cấm," Lăng Phong nói, anh ta bước nhanh đến, giật lấy hộp gỗ một cách thô bạo.

"Lăng tổng, tôi biết sự thật rồi," Mộc Giai nói. "Nó không phải là sự lựa chọn kinh doanh. Đó là nỗi sợ hãi."

Lăng Phong dừng lại, nắm chặt chiếc hộp đến trắng bệch cả tay.

"Cô không biết gì cả," Lăng Phong thì thầm. "Cô không biết cảm giác của một đứa trẻ đứng nhìn thế giới mình sụp đổ vì những thứ vô dụng như tình yêu, nỗi buồn, hay sự yếu đuối."

"Không, tôi biết. Tôi biết cảm giác mất mát," Mộc Giai đáp. "Nhưng anh đã khóa mình lại, Lăng Phong. Anh đang trừng phạt chính mình vì những lỗi lầm không phải của anh."

Lăng Phong quay lưng lại. "Mục đích của cô là cố vấn hình ảnh. Cô đã đi quá giới hạn. Quá khứ của tôi không nằm trong hợp đồng."

"Đúng vậy. Nhưng nếu anh không đối diện với nó, anh sẽ không bao giờ học được cách cười thật sự. Anh sẽ không bao giờ có được thứ mà anh đang trả tiền cho tôi để có được: sự chữa lành," Mộc Giai kiên định.

Mối quan hệ của họ đã chuyển từ hợp đồng công việc sang một cuộc chiến tâm lý. Mộc Giai biết chìa khóa để "chuyển hóa" Lăng Phong nằm trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×