bản giao ước của thiên sứ

Chương 4: LỜI THÁCH THỨC TỪ QUÁ KHỨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dưới sự hướng dẫn của Mộc Giai, Lăng Phong bắt đầu trở nên tinh tế hơn trong các tình huống xã hội. Mặc dù vẫn còn máy móc, anh ta đã học được cách sử dụng cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể để mô phỏng sự ấm áp, khiến hình ảnh công khai của anh ta bắt đầu mềm mỏng hơn.

Buổi Công Chiếu Bất Ngờ:

Một sự kiện quan trọng trong lịch trình của Phong Lăng là buổi công chiếu bộ phim nghệ thuật mới của công ty. Mộc Giai được yêu cầu đi cùng Lăng Phong, với vai trò cố vấn hình ảnh và đối tác đi kèm.

"Hôm nay, anh phải thể hiện sự ủng hộ nghệ thuật không vụ lợi," Mộc Giai dặn dò Lăng Phong trước khi họ bước lên thảm đỏ. "Mắt anh phải ánh lên sự nhiệt huyết, không phải lợi nhuận."

Lăng Phong tuân theo hoàn hảo. Anh ta mỉm cười một cách tự nhiên hơn, ánh mắt anh ta tập trung vào các nhà làm phim, và cử chỉ đặt tay lên lưng Mộc Giai mang một sự vững chắc, tạo ấn tượng về một Tổng tài đáng tin cậy.

Tuy nhiên, ngay giữa buổi tiệc sau công chiếu, Mộc Giai cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Lâm Uyên, biên đạo múa kiêm giám đốc nghệ thuật hàng đầu, người được cho là bạn thân và cũng là người vô tình gây ra tai nạn khiến Mộc Giai gãy cổ tay, bước đến. Lâm Uyên giờ đây là một ngôi sao đang lên, vẻ ngoài hào nhoáng nhưng ánh mắt đầy sự tự cao và kiêu ngạo.

"Ô, Mộc Giai! Thật ngạc nhiên khi thấy cô ở đây. Tôi cứ nghĩ cô đã hoàn toàn rút lui khỏi ánh đèn sân khấu rồi," Lâm Uyên nói, giọng anh ta chứa đầy vẻ mỉa mai. "Hay cô đang làm một công việc gì đó hậu trường... như là thư ký riêng?"

Lâm Uyên cố ý nhấn mạnh vào vết thương cũ, gợi lại nỗi đau và nỗi sợ hãi sân khấu của Mộc Giai.

"Tôi là Cố vấn Nghệ thuật Cấp cao của Tổng giám đốc Lăng Phong," Mộc Giai đáp, cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng tay cô bất giác nắm chặt lại.

"Cố vấn sao? Thật lãng phí. Một bàn tay gãy thì có thể cố vấn được gì, ngoài việc kể chuyện về sự thất bại?" Lâm Uyên cười khẩy.

Bản Năng Bảo Vệ Bùng Phát:

Mộc Giai cảm thấy cơn tức giận và nỗi sợ hãi bị phán xét dâng lên. Cô gần như mất kiểm soát.

Đúng lúc đó, Lăng Phong, người đang trò chuyện với một nhà đầu tư, đột ngột quay lại. Anh ta đã quan sát toàn bộ cuộc đối thoại.

Lăng Phong bước đến, gương mặt anh ta vẫn vô cảm, nhưng ánh mắt anh ta như đóng băng lại.

"Lâm Uyên. Tôi không chấp nhận những lời nói không cần thiết và mang tính xúc phạm đối với nhân viên của tôi," Lăng Phong nói, giọng anh ta trầm và đầy quyền lực.

Lâm Uyên, mặc dù sợ hãi quyền lực của Lăng Phong, vẫn cố gắng biện minh. "Lăng tổng, tôi chỉ là... nói sự thật. Cô ấy đã hết thời."

Lăng Phong vòng tay qua eo Mộc Giai, kéo cô sát vào mình, một cử chỉ hoàn toàn nằm ngoài giao thức.

"Mộc Giai không phải là 'nhân viên'. Cô ấy là đối tác của tôi trong việc xây dựng lại hình ảnh của Phong Lăng. Và cô ấy là người phụ nữ duy nhất có thể nhìn thấy sự thật trong thế giới giả dối này," Lăng Phong tuyên bố.

Anh ta nhìn thẳng vào Lâm Uyên. "Lời nói của anh đang làm giảm giá trị thương hiệu của chính anh, Lâm Uyên. Nếu anh tiếp tục có hành vi gây hấn với người của tôi, tôi sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư và các dự án của Phong Lăng khỏi anh. Cô ấy là tài sản vô giá của tôi."

Lời đe dọa này không hề có cảm xúc, nhưng nó đầy sức nặng và sự chiếm hữu. Lâm Uyên tái mặt và vội vàng rút lui.

Sự Lệch Pha Cảm Xúc:

Khi họ rời khỏi buổi tiệc, Mộc Giai cảm thấy bối rối. Cô quay sang Lăng Phong.

"Cảm ơn anh, Lăng tổng. Anh đã làm rất tốt. Cử chỉ và lời nói của anh rất mạnh mẽ," Mộc Giai nói.

"Đó là phản ứng hợp lý. Lâm Uyên đang đe dọa đến sự ổn định cảm xúc của cô. Sự ổn định cảm xúc của cô là chìa khóa cho Dự án Hình Ảnh Thiên Sứ. Do đó, anh cần loại bỏ nguồn rủi ro," Lăng Phong giải thích, anh ta vẫn giữ vẻ lý trí tuyệt đối.

"Vậy việc ôm eo tôi và gọi tôi là 'người phụ nữ duy nhất' cũng là để loại bỏ rủi ro?" Mộc Giai hỏi, cảm thấy thất vọng. Cô đã hy vọng có một chút cảm xúc thật sự.

"Chính xác. Đó là hành động để công khai khẳng định quyền sở hữu, ngăn chặn mọi cuộc tấn công tiếp theo từ Lâm Uyên và các đối thủ khác. Phân tích cho thấy sự chiếm hữu công khai mang lại hiệu quả bảo vệ cao nhất," Lăng Phong trả lời một cách máy móc.

Mộc Giai thở dài. Anh ta vẫn là một cỗ máy, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác an toàn mà sự bảo vệ của anh ta mang lại.

Đêm đó, Lăng Phong gửi cho Mộc Giai một tin nhắn:

"Mộc tiểu thư. Anh đã ghi nhận phản ứng cảm xúc mạnh mẽ của em (tức giận, lo sợ). Đây là dữ liệu quý giá. Chúng ta sẽ phân tích nó trong buổi học ngày mai. Bài tập mới: Giải phóng sự tức giận bằng nghệ thuật."

Mộc Giai bật cười. Cô vẫn đang dạy một cỗ máy, nhưng cỗ máy này đang học hỏi và bảo vệ cô theo cách riêng của nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×