bản hợp âm dang dở

Chương 3: Điều khoản tàn nhẫn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn gác mái đêm đó dường như đặc lại vì niềm hy vọng. Ái Lam và Thái Dương ngồi cạnh nhau trên sàn nhà, trải bản phác thảo hợp đồng của Starlight Entertainment ra trước mặt như một tấm bản đồ kho báu. Dưới ánh đèn vàng, những con số về tiền tạm ứng, những điều khoản về việc sản xuất album, tổ chức concert... hiện ra như những giấc mơ hoang đường nhất của họ đang sắp trở thành sự thật.

"Bảy năm," Thái Dương thì thầm, giọng đầy kinh ngạc. "Chỉ trong bảy năm, họ nói có thể đưa anh ra thị trường châu Á."

"Họ còn muốn ký hợp đồng sáng tác với em nữa," Ái Lam nói, trái tim cô đập rộn ràng. "Chúng ta sẽ không cần phải lo tiền nhà nữa, Dương à. Em có thể dành toàn bộ thời gian để viết nhạc. Chúng ta có thể..."

Cô dừng lại, nụ cười rạng rỡ. Cuối cùng thì mọi nỗ lực của họ cũng đã được đền đáp.

Thái Dương lật sang những trang cuối cùng, nơi chứa các phụ lục và điều khoản chi tiết. "Để anh đọc kỹ phần này, xem có cạm bẫy nào không." Anh luôn là người cẩn thận hơn.

Và rồi, nụ cười trên môi anh từ từ đông cứng lại.

Anh đọc đi đọc lại một đoạn trong Phụ lục B, Điều 3.1, về "Chiến lược Xây dựng Hình ảnh Nghệ sĩ". Ái Lam thấy vẻ mặt anh thay đổi, cô lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Anh không trả lời, chỉ im lặng đưa cho cô xem. Cô ghé đầu vào đọc.

Mục 3.1.2: Hình ảnh cốt lõi. Nghệ sĩ Thái Dương (nghệ danh độc quyền: 'Dương') sẽ được xây dựng với hình ảnh một "singer-songwriter" (nghệ sĩ tự hát tự sáng tác) độc lập, có chiều sâu và nội tâm. Mọi sản phẩm âm nhạc phát hành chính thức sẽ được ghi nhận tác giả duy nhất là 'Dương'.

Cổ họng Ái Lam bỗng khô khốc. "Ghi nhận tác giả duy nhất? Nhưng... còn em thì sao?"

"Khoan đã," Thái Dương lật nhanh sang hợp đồng đề nghị cho cô. Nó nằm ở một mục riêng, "Hợp đồng Mua bán Bản quyền Âm nhạc". Trong đó ghi rõ, Starlight sẽ mua đứt bản quyền vĩnh viễn tất cả các sáng tác cũ và mới của cô trong 7 năm, với một mức giá cố định. Tên của cô sẽ không xuất hiện trên bất kỳ sản phẩm nào. Cô sẽ chỉ là một nhạc sĩ vô danh trong đội ngũ sáng tác của công ty.

Họ xóa sổ sự tồn tại của cô khỏi âm nhạc của chính mình.

"Chắc là có nhầm lẫn gì đó," Ái Lam lắp bắp, không muốn tin vào sự thật.

Thái Dương lập tức bấm số gọi cho ông Vĩnh. Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

"Chào ông Vĩnh," Thái Dương cố giữ giọng bình tĩnh. "Chúng tôi vừa đọc hợp đồng và có một vài thắc mắc về điều khoản tác giả..."

Giọng ông Vĩnh ở đầu dây bên kia hoàn toàn thản nhiên, như thể đây là một chuyện hết sức bình thường. "À, chuyện đó. Đó là chiến lược bắt buộc của công ty, cậu Dương à. Công chúng yêu thích những câu chuyện về thiên tài đơn độc. Hình ảnh một nghệ sĩ tự viết nên nỗi đau của mình sẽ bán được album. Việc có một người khác đứng sau, đặc biệt là bạn gái, sẽ làm loãng và yếu đi câu chuyện thương hiệu đó."

"Nhưng cô ấy là một nửa của âm nhạc," Thái Dương gằn giọng. "Không có cô ấy, không có bài hát nào cả."

"Chúng tôi biết cô Lam là một người có tài," ông Vĩnh đáp, giọng không một chút cảm xúc. "Và chúng tôi sẵn sàng trả tiền cho tài năng đó. Nhưng khán giả không cần biết. Cậu phải hiểu, đây là ngành công nghiệp. Chúng tôi không bán âm nhạc, chúng tôi bán những câu chuyện."

Rồi ông ta bồi thêm một đòn cuối cùng, nhắm vào hợp đồng của Thái Dương.

"Và cậu cũng đọc Phụ lục B, Điều 4 rồi chứ? Về đời tư. 'Nghệ sĩ phải duy trì hình ảnh độc thân trong suốt thời gian hợp đồng'. Điều khoản này không thể thương lượng. Cậu có 48 tiếng để quyết định, Thái Dương. Một cơ hội thế này sẽ không đến lần thứ hai đâu."

Ông ta cúp máy.

Chỉ còn lại tiếng tút dài vô tận trong điện thoại và sự im lặng chết người trong căn gác mái. Giấc mơ của họ vẫn ở đó, trên bàn, lấp lánh và mời gọi. Nhưng cái giá để chạm vào nó, là Ái Lam phải trở nên vô hình, và tình yêu của họ phải tan biến vào trong bóng tối.

Bản hợp đồng từng là tấm vé đến thiên đường,


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×