Thái Dương bước ra khỏi căn gác mái, để lại Ái Lam một mình với bản hợp đồng và sự im lặng đến đáng sợ. Anh không về phòng. Anh đi, một cách vô định.
Đêm Sài Gòn tháng Bảy oi nồng. Anh hòa mình vào dòng xe cộ không bao giờ ngủ, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng hắt lên gương mặt anh những vệt sáng tối lập lòe, giống hệt như tâm trạng anh lúc này. Bản hợp đồng của Starlight, với những lời hứa hẹn về danh vọng và tiền bạc, giống như ánh đèn rực rỡ kia, chói lòa và đầy cám dỗ. Nhưng để chạm tới nó, anh phải bước qua một bóng tối thăm thẳm, một bóng tối mà ở đó không có Ái Lam.
Anh dừng lại trên cầu Thủ Thiêm, nhìn về phía Quận 1 với những tòa nhà biểu tượng đang vươn cao. Đó là thế giới mà anh khao khát. Một thế giới có đủ tiền để Ái Lam không cần phải lo lắng về bữa ăn ngày mai, một thế giới mà cô có thể thoải mái sáng tác trên một cây đại dương cầm thực sự, chứ không phải cây đàn cũ kỹ ọp ẹp mà họ mua lại bằng tiền đi dạy thêm của cô.
Nhưng thế giới đó lại không cho phép cô đứng bên cạnh anh.
"Chúng tôi không bán âm nhạc, chúng tôi bán những câu chuyện." Lời nói của ông Vĩnh cứ vang vọng trong đầu anh. Một câu chuyện về thiên tài đơn độc. Một câu chuyện không có chỗ cho người con gái đã tạo nên một nửa tâm hồn trong âm nhạc của anh. Thật trớ trêu.
Anh thấy căm ghét sự bất lực của chính mình. Anh căm ghét cảnh nghèo khó đã dồn họ vào bước đường này. Nếu anh giàu có, nếu anh có quyền lực, anh đã có thể đàm phán, đã có thể đặt ra điều kiện. Nhưng anh chẳng có gì cả, ngoài một giọng hát và những bài hát mà nếu thiếu đi giai điệu của Ái Lam thì cũng chỉ là vô nghĩa.
Một ký ức chợt ùa về, sắc nét đến đau lòng.
Sáu tháng trước, đôi giày vải của Ái Lam đã rách toạc một bên đế sau một trận mưa lớn. Cô cứ dùng keo dán lại để đi tạm. Anh thấy vậy, quyết tâm dành dụm tiền từ những buổi hát ở quán cà phê để mua cho cô một đôi giày mới. Anh đã nhịn ăn sáng suốt hai tuần. Nhưng rồi, cây đàn guitar của anh bị đứt dây, một bộ dây tốt giá gần bằng cả đôi giày. Anh chần chừ. Chính Ái Lam đã phát hiện ra. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy số tiền ít ỏi mà cô vừa nhận được từ việc dạy kèm, mua cho anh bộ dây đàn mới.
"Em đi chân đất cũng được," cô đã cười và nói với anh như vậy. "Nhưng âm nhạc của anh thì không thể thiếu dây đàn."
Anh siết chặt tay vịn trên thành cầu. Cô đã luôn hy sinh vì anh, vì âm nhạc của họ. Cô luôn đặt giấc mơ của anh lên trước bản thân mình. Vậy thì bây giờ, đến lượt anh. Đến lượt anh hy sinh vì cô.
Một suy nghĩ điên rồ nhưng lại có vẻ hợp lý một cách khủng khiếp bắt đầu hình thành trong đầu anh.
Nếu mình từ chối hợp đồng này, thì sao? Anh tự hỏi. Chúng ta sẽ lại quay về căn gác mái, lại tiếp tục chật vật. Cô ấy sẽ lại phải đi dạy thêm, lại đi những đôi giày rách. Giấc mơ của cô ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi dưới gánh nặng cơm áo gạo tiền. Mình không thể để như vậy được.
Vậy nếu mình chấp nhận? Anh sẽ có tất cả. Danh tiếng, tiền bạc. Anh có thể bí mật chu cấp cho cô, giúp cô có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng anh biết Ái Lam. Lòng tự trọng của cô sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Hơn nữa, cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh. Cô sẽ chờ. Cô sẽ tiếp tục sống trong căn gác mái đó, chờ đợi một ngày anh thực hiện được lời hứa. Cô sẽ mãi mãi bị trói buộc vào một tương lai vô vọng với anh.
Không. Anh không thể để cô chờ đợi.
Anh phải giải thoát cho cô.
Và để giải thoát cho một người có tình yêu sâu đậm và kiên định như Ái Lam, không có cách nào khác ngoài việc làm cho cô hoàn toàn hết hy vọng. Anh phải làm cho cô tin rằng anh đã thay đổi. Anh phải làm cho cô ghét anh, hận anh. Anh phải tự tay đập nát hình ảnh của mình trong mắt cô. Chỉ có như vậy, cô mới có thể đau đớn mà dứt bỏ, rồi sau đó mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tìm một người đàn ông khác có thể cho cô sự ổn định và một tương lai rõ ràng.
Cơn đau này, anh sẽ gánh chịu một mình. Sự hiểu lầm này, cứ để một mình anh mang tiếng. Anh sẽ trở thành kẻ phản diện trong chính câu chuyện tình yêu của mình, để cô có thể trở thành nữ chính trong một câu chuyện khác hạnh phúc hơn.
Đó là một sự hy sinh. Một quyết định cao cả. Ít nhất, anh đã tự thuyết phục bản thân mình như vậy. Logic tàn nhẫn và sai lầm đó giờ đây lại là chiếc phao cứu sinh duy nhất cho lương tâm đang giằng xé của anh.
Anh quay lưng lại với ánh đèn hoa lệ của Quận 1 và bắt đầu đi bộ trở về. Gương mặt anh không còn vẻ dằn vặt. Thay vào đó là một sự kiên định lạnh lùng, một sự chấp nhận đau đớn. Anh đang tập dượt trong đầu những lời nói anh sắp phải thốt ra. Những lời nói như dao găm, những lời mà anh biết rằng sẽ giết chết một phần tâm hồn của cả hai người.
Anh về đến con hẻm quen thuộc, dừng lại ở phía bên kia đường, nhìn lên ô cửa sổ duy nhất của căn gác mái vẫn còn sáng đèn. Anh biết cô đang ở đó, đang chờ anh trở về với một quyết định.
Và anh đã có quyết định của mình.
"Xin lỗi em, Lam," anh thì thầm với màn đêm. "Tất cả... tất cả là vì em."
Nói rồi, anh bước qua đường, gương mặt đã khoác lên một chiếc mặt nạ hoàn hảo của sự lạnh lùng và phũ phàng. Anh đã sẵn sàng để bóp nát trái tim người con gái anh yêu nhất trên đời.