bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 1: Vụ Án Bướm Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn về đêm. Cơn mưa rào bất chợt cuối tháng Bảy trút xuống, gột rửa những con đường oi ả, biến những ánh đèn neon của thành phố thành những vệt màu loang lổ, huyền ảo. Nhưng trong căn penthouse sang trọng ở tầng 25 của một tòa chung cư cao cấp quận 2, cơn mưa đó không thể rửa trôi đi được không khí lạnh lẽo, chết chóc đang bao trùm.

Thi thể của cô người mẫu trẻ Hạnh An được tìm thấy trên chiếc giường lớn, giữa những tấm ga trải giường bằng lụa trắng. Cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, gương mặt trang điểm kỹ càng, đôi mắt nhắm nghiền như đang trong một giấc ngủ say. Không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn, không có dấu vết bị đột nhập. Mọi thứ trong căn hộ đều ngăn nắp một cách hoàn hảo.

Chỉ có một chi tiết duy nhất, ghê rợn và đầy ám ảnh. Trên chiếc gối lụa bên cạnh má cô, một con bướm đêm thuộc loài Actias luna, với đôi cánh màu xanh ngọc tuyệt đẹp, đã được ghim lại một cách tinh xảo bằng một chiếc kim bạc.

Đây là nạn nhân thứ tư.

Cả thành phố đang chìm trong nỗi hoang mang, sợ hãi về một kẻ giết người hàng loạt mà báo chí đặt cho biệt danh: "Nghệ Nhân Bướm Đêm".

Tại tòa soạn của "Saigon Sharp", một tờ báo mạng chuyên về các tuyến bài điều tra, không khí cũng căng như dây đàn. Trong khi các phóng viên khác đang xôn xao, tranh nhau những dòng tít giật gân, thì ở một góc phòng, Dạ Lan lại im lặng.

Cô đứng trước một tấm bảng ghim lớn, nơi cô đã dán ảnh của bốn nạn nhân. Bốn cô gái trẻ, xinh đẹp, thành đạt, không hề có mối liên hệ rõ ràng nào. Nhưng Dạ Lan không tin vào sự ngẫu nhiên. Cô dùng những sợi chỉ đỏ, nối kết những chi tiết nhỏ mà cô thu thập được: nơi ở, nơi làm việc, các sự kiện họ từng tham dự... Cô đang cố gắng tìm ra một quy luật, một "chữ ký tâm lý" mà kẻ thủ ác đã để lại.

Nỗi ám ảnh của cô với vụ án này không chỉ đến từ sự tò mò của một nhà báo. Nó đến từ một góc khuất trong quá khứ, từ một vụ án tương tự đã cướp đi người bạn thân nhất của cô nhiều năm về trước, một vụ án đã đi vào ngõ cụt. Lần này, cô tự thề sẽ không để bi kịch đó lặp lại.

Sáng hôm sau, sở cảnh sát tổ chức một buổi họp báo. Họ thừa nhận sự bế tắc của mình trước một kẻ thủ ác quá thông minh và tinh vi. Và rồi, nhân vật được mong chờ nhất xuất hiện.

Bách Tùng bước vào phòng họp báo. Cả căn phòng dường như sáng bừng lên. Anh ta khoảng 35 tuổi, mặc một bộ vest may đo hoàn hảo, gương mặt điển trai, lôi cuốn với một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn. Anh ta là một nhà tâm lý học tội phạm kiêm nhà văn nổi tiếng, và là chuyên gia tư vấn đặc biệt của vụ án.

"Kẻ thủ ác của chúng ta," Bách Tùng bắt đầu, giọng nói trầm ấm, đầy sức mê hoặc, "không phải là một kẻ điên loạn. Hắn là một nghệ sĩ. Hắn xem việc giết người là một hành động sáng tạo nghệ thuật. Hắn không tìm kiếm sự chú ý của truyền thông, mà là sự công nhận của một ai đó. Hắn đang chơi một ván cờ, và hắn đang chờ đợi một đối thủ xứng tầm."

Từng lời phân tích sắc bén của anh ta khiến các nhà báo phải ồ lên thán phục. Dạ Lan đứng trong đám đông, nhưng cô không bị vẻ ngoài và những lời lẽ đó làm cho mê hoặc. Cô nhìn sâu vào mắt Bách Tùng. Đằng sau sự lịch lãm đó, cô cảm nhận được một cái gì đó khác. Một sự tự mãn. Một sự am hiểu đến rợn người về tâm lý của kẻ sát nhân. Và một ánh mắt, khi lướt qua đám đông, giống như một con mãnh thú đang quan sát bầy mồi của mình. Một sự nghi ngờ điên rồ bắt đầu nảy mầm trong cô.

Trở về tòa soạn, Dạ Lan lao vào tìm kiếm. Cô không chỉ tìm những thông tin bề nổi. Cô đào sâu vào quá khứ, vào những mối quan hệ trong giới thượng lưu của Bách Tùng. Và rồi cô tìm thấy nó. Một sợi chỉ đỏ mỏng manh nhưng kết nối tất cả. Cả bốn nạn nhân, trong vòng một năm trước khi mất tích, đều đã từng tham gia vào những buổi đấu giá từ thiện hoặc những sự kiện nghệ thuật cực kỳ riêng tư, nơi mà Bách Tùng luôn là khách mời danh dự.

Cô mang phát hiện này đến gặp một người cảnh sát quen biết. Nhưng ông ta đã gạt đi. "Vớ vẩn! Bách Tùng đang giúp chúng tôi phá án. Cả thành phố này, ai trong giới thượng lưu mà chẳng tham gia mấy sự kiện đó. Chỉ là sự trùng hợp thôi."

Không một ai tin cô.

Dạ Lan ngồi một mình trước màn hình máy tính, nhìn vào gương mặt đầy lôi cuốn của Bách Tùng. Cô biết, với một người như anh ta, không có cách nào có thể tiếp cận bằng con đường thông thường. Bức tường thành mà anh ta xây dựng quanh mình là hoàn hảo. Muốn vào được bên trong, chỉ có một cách duy nhất.

Cô nhớ lại những lời đồn thổi trong giới nhà giàu. Về một "câu lạc bộ" bí mật của Bách Tùng. Về những "buổi phỏng vấn" mà anh ta tổ chức để tìm kiếm những "đối tác" đặc biệt cho những "nghiên cứu tâm lý" của mình. Đó là một cánh cửa nguy hiểm, một con đường mà một khi đã bước vào có thể sẽ không có lối ra. Nhưng đó cũng là con đường duy nhất dẫn đến sự thật.

Cô hít một hơi thật sâu, sự quyết tâm trong ánh mắt còn sắc hơn cả dao. Cô đã đưa ra quyết định của mình.

Cô mở một trình duyệt ẩn danh, gõ một dãy ký tự phức tạp để truy cập vào một trang web được mã hóa. Sau một hồi tìm kiếm, cô đã có được thứ mình cần: một số điện thoại.

Dạ Lan cầm điện thoại lên, những ngón tay có chút run rẩy, nhưng giọng nói của cô khi đầu dây bên kia bắt máy lại bình tĩnh đến lạ thường.

"A lô. Tôi muốn đăng ký một buổi phỏng vấn với ông Bách Tùng."

Ván cờ đã được bắt đầu. Và cô, đã tự nguyện biến mình thành một quân tốt thí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.