bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 2: Buổi Phỏng Vấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc gọi của Dạ Lan không dẫn đến một cuộc hẹn ngay lập tức. Thay vào đó, cô nhận được một email mã hóa, yêu cầu cô trả lời một bảng câu hỏi tâm lý dài và phức tạp. Những câu hỏi không chỉ xoay quanh sở thích hay tính cách, mà còn đào sâu vào những góc tối nhất trong tâm hồn: nỗi sợ hãi, những ham muốn thầm kín, quan điểm về sự thống trị và phục tùng.

Dạ Lan hiểu rằng đây chính là bài kiểm tra đầu tiên. Cô không trả lời như một người bình thường. Cô vận dụng hết kiến thức tâm lý học mà mình đã nghiên cứu, cố gắng xây dựng một hồ sơ nhân cách vừa đủ phức tạp, vừa có những "vết nứt" để thu hút một kẻ săn mồi như Bách Tùng. Cô tạo ra một hình ảnh về một cô gái thông minh, có lòng tự trọng cao, nhưng sâu bên trong lại khao khát được buông bỏ gánh nặng kiểm soát, khao khát được dẫn dắt và tìm thấy sự an toàn trong kỷ luật. Một sự pha trộn nguy hiểm giữa sức mạnh và sự tổn thương.

Một tuần sau, cô nhận được hồi âm. Một địa chỉ và một thời gian. Không phải là văn phòng làm việc, mà là một phòng trưng bày nghệ thuật đương đại tư nhân ở quận 1, đóng cửa không tiếp khách.

Dạ Lan chuẩn bị rất kỹ cho buổi gặp mặt. Cô không chọn những bộ đồ quá hở hang, gợi dục. Cô mặc một chiếc váy lụa màu đen đơn giản, ôm sát cơ thể, cổ cao, tay dài, vừa kín đáo nhưng lại tôn lên mọi đường cong quyến rũ. Cô trang điểm nhẹ, nhấn vào đôi mắt, để nó toát lên vẻ thông minh, kiên định nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn xa xăm. Cô muốn mình trông như một con mồi khó chinh phục, một thử thách xứng tầm.

Phòng trưng bày nghệ thuật vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trên sàn gỗ. Một người đàn ông mặc vest đen, im lặng dẫn cô lên tầng hai, vào một căn phòng làm việc được thiết kế tối giản nhưng sang trọng.

Và rồi, cô thấy anh ta.

Bách Tùng đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc da, quay lưng về phía cửa, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Anh ta không quay lại ngay, cứ để cô đứng đó trong sự im lặng, một cách để thử thách sự kiên nhẫn và tạo ra một áp lực vô hình.

"Cô đến sớm năm phút," anh ta cất tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên, không cần nhìn cũng biết chủ nhân của nó đang mỉm cười.

"Đến sớm vẫn tốt hơn là đến muộn, thưa ông," Dạ Lan đáp, giọng bình tĩnh.

Bách Tùng lúc này mới từ từ xoay ghế lại. Trực diện, anh ta còn lôi cuốn hơn trên báo chí. Đôi mắt sâu thẳm, thông tuệ, nhìn cô như thể có thể đọc được mọi suy nghĩ.

"Dạ Lan," anh ta nói tên cô, như thể đã quen biết từ lâu. "Một cái tên đẹp. Nhưng tôi lại thấy trong hồ sơ của cô, có quá nhiều sự mâu thuẫn. Một mặt, cô thể hiện mình là người độc lập, mạnh mẽ. Mặt khác, lại có những câu trả lời cho thấy một sự khao khát được phục tùng đến mức cực đoan. Vậy, con người thật của cô là gì?"

"Con người không phải lúc nào cũng chỉ có một mặt, thưa ông," Dạ Lan đối đáp, không hề nao núng. "Có lẽ chính sự mâu thuẫn đó mới tạo nên một cá thể thú vị."

Bách Tùng bật cười, một tiếng cười trầm, đầy vẻ thích thú. "Một câu trả lời thông minh."

Anh ta đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô. Mỗi bước đi của anh ta đều toát ra một uy quyền áp đảo. Anh ta không cao lớn một cách vạm vỡ, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy mình nhỏ bé lại. Anh ta dừng lại ngay trước mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm và ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng.

"Cô muốn gì ở tôi, Dạ Lan?" anh ta hỏi, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi muốn một sự giải thoát," Dạ Lan nói, đây là câu trả lời mà cô đã chuẩn bị kỹ nhất. "Cuộc sống này có quá nhiều lựa chọn, quá nhiều gánh nặng của sự tự do. Tôi đã mệt mỏi với việc phải đưa ra quyết định. Tôi muốn được trao quyền kiểm soát đó cho một người xứng đáng. Một người có thể dẫn dắt, có thể đặt ra quy tắc và kỷ luật. Tôi muốn tìm thấy sự bình yên trong sự phục tùng."

Bách Tùng im lặng, ánh mắt anh như một chiếc máy quét, phân tích từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô.

"Phục tùng không phải là sự bình yên," anh ta nói, giọng trầm xuống. "Nó là một con đường đầy thử thách, đôi khi là đau đớn. Nó đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối, sự vâng lời không điều kiện, và sự sẵn sàng từ bỏ cái tôi của mình. Cô có chắc mình làm được không?"

Anh ta đưa tay lên, nhưng không chạm vào cô. Ngón tay thon dài của anh ta chỉ lướt nhẹ trên không khí, dọc theo đường viền gương mặt cô, một cử chỉ vừa thân mật vừa đầy sự đe dọa. "Tôi có những quy tắc rất nghiêm khắc. Tôi không chấp nhận sự dối trá. Một khi đã bước vào thế giới của tôi, cô sẽ không có đường lui. Cô vẫn muốn thử chứ?"

Tim Dạ Lan đập thình thịch. Đây chính là khoảnh khắc quyết định. Cô biết, nếu cô do dự dù chỉ một giây, anh ta sẽ lập tức nhận ra. Cô lấy hết can đảm, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Tôi không đến đây để thử, thưa ông," cô nói, giọng quả quyết. "Tôi đến đây để bắt đầu."

Sự táo bạo trong câu trả lời của cô dường như đã làm Bách Tùng hài lòng. Anh ta khẽ gật đầu, lùi lại một bước, quay về bàn làm việc của mình. Anh ta lấy ra một tập tài liệu dày, được đóng bìa da màu đen sang trọng.

"Vậy thì, chào mừng cô," anh ta nói, đẩy tập tài liệu về phía cô. "Đây là bản hợp đồng của chúng ta. Hãy đọc thật kỹ. Nếu cô đồng ý với mọi điều khoản, hãy ký vào trang cuối cùng. Kể từ khoảnh khắc đó, cô sẽ không còn là Dạ Lan nữa. Cô sẽ là của tôi."

Dạ Lan cầm lấy bản hợp đồng, cảm giác nó nặng như chì. Cô biết, bên trong những trang giấy này không chỉ là những con chữ, mà là một ván cờ sinh tử mà cô đã tự nguyện đặt cược chính bản thân mình vào đó.

Cô mở trang đầu tiên ra. Dòng chữ đầu tiên, được in đậm, đập vào mắt cô:

ĐIỀU 1: SỰ PHỤC TÙNG TUYỆT ĐỐI.

Ván cờ đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.