bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 8: Manh Mối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện Bách Tùng để lộ ra mặt yếu đuối của mình, dù chỉ trong thoáng chốc, đã gieo vào lòng Dạ Lan một sự mâu thuẫn sâu sắc. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó qua một bên. Cảm xúc là thứ xa xỉ lúc này. Cô phải tập trung vào nhiệm vụ chính: giải mã "K-2107".

Cô không thể dùng internet, không thể gọi điện cho các nguồn tin của mình. "Sân chơi" duy nhất của cô chính là thư viện của Bách Tùng. Cô phải suy nghĩ như anh ta, phải đặt mình vào vị trí của anh ta để giải được mật mã này.

"K" có thể là tên viết tắt. "2107" có thể là một ngày tháng, ngày 21 tháng 7. Cô bắt đầu lật lại toàn bộ những hồ sơ vụ án mà cô có thể tiếp cận, tìm kiếm những sự kiện liên quan đến ngày này. Cô cũng tìm trong những cuốn sách cá nhân của Bách Tùng, hy vọng có thể tìm thấy một cái tên nào đó bắt đầu bằng chữ K có ý nghĩa đặc biệt với anh ta. Nhiều giờ trôi qua, nhưng mọi nỗ lực đều đi vào ngõ cụt.

Cô bắt đầu suy nghĩ theo một hướng khác. Nếu không phải là người, "K" có thể là một địa điểm. Một ký hiệu. "Kho"? "Khu vực"? "Két sắt"? Còn "2107"? Nếu không phải ngày tháng, nó có thể là một số hiệu, một địa chỉ.

Nhưng dù có đoán thế nào, cô cũng không thể kiểm chứng được nếu không có thông tin từ thế giới bên ngoài. Cô bị mắc kẹt.

Dạ Lan biết, cô phải mạo hiểm. Cô cần phải ra ngoài.

Tối hôm đó, trong "buổi học" quen thuộc, cô quyết định thực hiện nước cờ của mình. Sau khi hoàn thành một bài phân tích tâm lý mà Bách Tùng đưa ra, cô lên tiếng, giọng nói mang một sự tôn trọng đúng mực của người phục tùng.

"Thưa ông."

Bách Tùng ngẩng lên khỏi cuốn sách. "Chuyện gì?"

"Trong lúc sắp xếp lại khu vực lưu trữ các tài liệu cũ ở phía trong, tôi nhận thấy có một vài tập hồ sơ quý từ thế kỷ 19 đang có dấu hiệu bị ẩm mốc và mối mọt. Tôi nghĩ chúng ta cần một số loại hóa chất bảo quản chuyên dụng và hộp chứa chống ẩm để bảo vệ chúng. Tôi có thể ra ngoài để mua những thứ đó được không ạ?"

Đó là một lời nói dối được tính toán kỹ lưỡng. Một yêu cầu hoàn toàn hợp lý, thể hiện sự quan tâm của cô đến tài sản của "chủ nhân".

Bách Tùng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh ta sâu không thấy đáy, dường như có thể xuyên thấu qua cả lớp kịch mà cô đang diễn. Dạ Lan cố gắng giữ nhịp thở ổn định, không để lộ bất cứ sự lo lắng nào.

Một lúc lâu sau, anh ta mới khẽ mỉm cười. Một nụ cười khiến Dạ Lan lạnh sống lưng. Anh ta biết. Chắc chắn là anh ta biết cô đang có mục đích khác. Nhưng anh ta lại gật đầu.

"Được."

Rồi anh ta đặt ra các điều kiện. "Em có hai tiếng đồng hồ. Sẽ có xe đợi sẵn ở dưới. Đây là thẻ tín dụng, mua những gì cần thiết." Anh ta đưa cho cô một chiếc thẻ màu đen tuyền. "Nhưng tất cả các thiết bị điện tử của em, kể cả chiếc đồng hồ thông minh đó, phải để lại đây."

Đó là một sợi dây xích vô hình. Anh ta cho cô ra ngoài, nhưng vẫn đảm bảo cô không thể liên lạc với ai. Đây là một phép thử. Một phép thử về sự trung thành, và cả sự thông minh.

"Vâng, thưa ông," Dạ Lan đáp, cúi đầu che giấu đi tia vui mừng trong mắt.

Lần đầu tiên sau nhiều tuần bị giam lỏng, Dạ Lan được hít thở không khí của Sài Gòn. Cảm giác tự do, dù chỉ là tạm thời, khiến cô suýt nữa đã choáng váng. Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô chỉ có hai tiếng.

Cô yêu cầu tài xế chở đến một trung tâm thương mại lớn, nơi có cả nhà sách và cửa hàng hóa chất. Việc đầu tiên cô làm là mua ngay những vật dụng bảo quản tài liệu mà cô đã nói. Đó là bằng chứng ngoại phạm của cô.

Sau đó, cô nói với tài xế đợi mình rồi đi thẳng vào nhà sách. Nhưng thay vì tìm sách, cô tìm đến khu vực có máy tính công cộng cho khách hàng tra cứu. Chỉ có mười lăm phút. Cô phải hành động thật nhanh.

Cô gõ vào thanh tìm kiếm: "Bách Tùng", "K-2107", "lưu trữ". Hàng loạt kết quả hiện ra. Cô lướt qua những thông tin vô nghĩa. Và rồi, mắt cô dừng lại ở một bài báo nhỏ trên một trang tin tài chính, viết về các dịch vụ an ninh cao cấp cho giới nhà giàu.

Bài báo có nhắc đến một công ty tên là "Kingdom Storage", chuyên cung cấp các hầm chứa, kho lưu trữ tư nhân với độ bảo mật cấp cao. Và một chi tiết quan trọng: hệ thống kho của họ được đánh số bắt đầu bằng ký tự "K".

Tim Dạ Lan đập mạnh. Cô tìm kiếm sâu hơn. Và cô đã tìm thấy nó. Trong một danh sách khách hàng cũ (đã bị rò rỉ từ vài năm trước), có tên của Bách Tùng, đăng ký thuê một kho lưu trữ dài hạn. Số hiệu kho: K-2107.

Đây rồi! Manh mối của cô là có thật. Đó là một địa điểm. Một kho lưu trữ bí mật. Rất có thể, mọi bằng chứng về "Bướm Đêm" đều được cất giấu ở đó.

Dạ Lan vội vàng ghi nhớ lại địa chỉ của Kingdom Storage. Cô xóa hết lịch sử tìm kiếm rồi nhanh chóng rời đi, quay trở lại xe. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mười phút.

Cô trở về căn penthouse khi hai tiếng đồng hồ vừa kết thúc. Cô trình ra những món đồ mà mình đã mua. Bách Tùng đang đứng chờ sẵn ở phòng khách. Anh ta không kiểm tra túi đồ, cũng không hỏi cô đã đi đâu, làm gì. Anh ta chỉ nhìn cô, một ánh mắt đầy ẩn ý.

Dạ Lan cũng nhìn lại anh ta, gương mặt vẫn giữ vẻ phục tùng, bình thản.

Một cuộc đối đầu không lời diễn ra giữa họ. Anh ta biết cô đã làm gì đó ngoài lề. Và cô cũng biết là anh ta biết. Nhưng không ai nói ra một lời nào. Trò chơi giữa họ đã được nâng lên một cấp độ mới.

Đêm đó, Dạ Lan nằm trong phòng, lòng không yên. Cô đã có một địa chỉ. Kho lưu trữ K-2107. Nhưng một câu hỏi lớn hơn lại hiện ra.

Làm thế nào để vào được bên trong pháo đài đó? Và nó thực sự đang cất giấu bí mật gì?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.