bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 7: Sự Thích Nghi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, Dạ Lan sống trong một kỷ luật thép do Bách Tùng đặt ra. Mọi thứ đều được lên lịch chính xác đến từng phút: 6 giờ sáng thức dậy, 30 phút tập yoga, 7 giờ dùng bữa sáng với một thực đơn đã được định sẵn, 8 giờ bắt đầu làm việc trong thư viện, 12 giờ ăn trưa, và cứ thế cho đến 9 giờ tối, khi "bài học" của họ bắt đầu.

Cú sốc tâm lý của buổi học đầu tiên đã khiến Dạ Lan thay đổi. Cô không còn cố gắng "diễn" nữa. Cô hiểu rằng, trước một bậc thầy tâm lý như Bách Tùng, mọi vai diễn đều trở nên nực cười. Cô quyết định đối mặt với anh ta bằng chính con người thật của mình: một nhà báo thông minh, lì lợm, ẩn sau lớp vỏ phục tùng bắt buộc. Cô chấp nhận các quy tắc, thực hiện các nhiệm vụ, nhưng tâm trí cô thì chưa bao giờ ngừng phân tích và tìm kiếm.

Những "bài học" vào buổi tối cũng không lặp lại màn tra tấn tâm lý như lần đầu. Chúng biến thành những cuộc đấu trí trá hình. Bách Tùng bắt cô phải tranh luận với anh ta về những chủ đề hóc búa: từ triết học của Nietzsche cho đến những lý thuyết phức tạp về tâm lý tội phạm. Anh ta ném cho cô những vụ án cũ, yêu cầu cô phải tìm ra lỗ hổng trong lập luận của cảnh sát. Có những lúc, họ cùng nhau chơi một ván cờ. Anh ta không dạy cô cách phục tùng, mà dường như đang mài giũa trí tuệ của cô, đẩy nó đến giới hạn.

Trong những lúc đó, Dạ Lan có cảm giác kỳ lạ rằng mình không phải là một "nô lệ", mà là một "học trò" trong một lớp học đặc biệt nhất thế giới. Điều đó vừa khiến cô hứng thú, vừa khiến cô thêm sợ hãi.

Ban ngày, khi được "tự do" trong thư viện, cô tiếp tục cuộc điều tra của mình. Cô không tìm kiếm những bằng chứng vật chất nữa. Cô tìm kiếm những "dấu vết tâm lý". Cô đọc những cuốn sách mà cô đoán Bách Tùng hay đọc, cố gắng tìm những dòng ghi chú, những trang sách được đánh dấu. Cô muốn hiểu được con người này, muốn xâm nhập vào tâm trí của anh ta, như cách anh ta đã làm với cô.

Và rồi, cô đã tìm thấy manh mối đầu tiên.

Trong một cuốn sách chuyên khảo cũ về các loài bướm đêm ở Đông Nam Á, ngay trang sách mô tả về loài Actias luna – con bướm trong vụ án "Bướm Đêm", cô phát hiện một dòng ghi chú nhỏ bằng bút chì ở cuối trang. Nét chữ rất mờ, gần như không thể thấy được. Dòng ghi chú không phải là một câu hoàn chỉnh, chỉ có một ký tự và một dãy số: "K-2107".

Tim Dạ Lan đập mạnh. Đây là gì? Một mật mã? Hay chỉ là một ghi chú vu vơ? Cô cẩn thận chụp lại nó bằng trí nhớ của mình. Đây là thứ hữu hình đầu tiên cô tìm được trong mê cung của Bách Tùng.

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong một sự cân bằng kỳ lạ giữa kiểm soát và đấu trí. Cho đến một buổi chiều, khi Dạ Lan đang chuẩn bị bữa tối, cô nghe thấy tiếng Bách Tùng nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc. Giọng anh ta lần đầu tiên không còn sự bình tĩnh, điềm đạm thường ngày, mà có một sự căng thẳng và giận dữ bị đè nén.

"Tôi đã nói rồi, không được đụng đến bà ấy! Các người muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhưng nếu bà ấy có mệnh hệ gì, tôi thề sẽ san bằng tất cả!"

Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng. Khi Bách Tùng bước ra, gương mặt anh ta đanh lại, đôi mắt hằn lên những tia nhìn u ám. Lớp vỏ bọc hoàn hảo của anh ta lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt. Anh ta đi thẳng đến quầy bar, rót một ly rượu mạnh và uống cạn.

Dạ Lan đứng trong bếp, im lặng quan sát. Cô thấy được sự lo lắng, sự tức giận, và cả một nỗi đau mơ hồ trong ánh mắt anh ta. Cô không biết đó là ai, "bà ấy" là ai, nhưng cô biết, đó là một điểm yếu, một góc mềm yếu hiếm hoi của con người này.

Cô không hỏi, không tận dụng cơ hội để moi móc thông tin. Một phản xạ tự nhiên, rất con người, đã trỗi dậy. Cô lặng lẽ pha một ấm trà hoa cúc, loại trà có tác dụng an thần mà cô thấy anh ta thỉnh thoảng vẫn dùng. Cô đặt ấm trà và một chiếc chén nhỏ lên bàn, ngay cạnh ly rượu của anh ta, rồi không nói một lời, quay trở lại bếp.

Đó là một hành động phục tùng, đúng theo vai vế của cô. Nhưng động cơ của nó lại không hoàn toàn đến từ bản hợp đồng.

Bách Tùng liếc nhìn ấm trà, rồi lại nhìn bóng lưng của Dạ Lan trong bếp. Anh ta không nói gì. Nhưng khi cô quay lại, cô thấy ly rượu mạnh đã được đặt qua một bên, thay vào đó là chén trà hoa cúc đang bốc khói nghi ngút.

Sự căng thẳng trên gương mặt anh ta dường như cũng đã dịu đi vài phần.

Đêm đó, không có "bài học" nào cả. Anh ta chỉ nói với cô: "Hôm nay em có thể về phòng nghỉ sớm."

Dạ Lan trở về phòng ngủ của mình, lòng đầy những mâu thuẫn. Cô vừa tìm được một manh mối quan trọng, "K-2107". Nhưng cô cũng vừa thấy được một Bách Tùng rất khác, một Bách Tùng có những nỗi lo, có những người mà anh ta quan tâm và muốn bảo vệ.

Con quái vật mà cô đang cố gắng vạch mặt, liệu có thật sự là một con quái vật không? Hay anh ta cũng chỉ là một con người, với những bức tường thành kiên cố được dựng lên để che giấu những vết sẹo bên trong?

Câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào tâm trí cô. Vụ án Bướm Đêm vẫn còn đó, nhưng giờ đây, trong đầu cô lại có thêm một vụ án khác, phức tạp và nguy hiểm hơn vạn lần: vụ án giải mã tâm hồn của Bách Tùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.