bản lĩnh và tình yêu

Chương 1: Ánh mắt định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Ngọc Anh đứng trước cánh cửa kính của khách sạn sang trọng giữa trung tâm thành phố, hơi hít sâu để trấn tĩnh tâm trạng. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một buổi tiệc từ thiện lớn – sự kiện quy tụ giới thượng lưu, doanh nhân và những gương mặt nổi tiếng. Thường ngày, cô sống giản dị, quen với nhịp điệu văn phòng đều đặn, ít quan tâm đến hào quang và sự xa hoa của người khác. Nhưng hôm nay, vì công việc, cô được cử đến tham dự, vừa để mở rộng mối quan hệ vừa… để tránh bị sếp la.

“Cố lên, Ngọc Anh, chỉ một buổi thôi mà,” cô tự nhủ, chỉnh lại váy liền màu pastel nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, rồi bước vào sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn chùm pha lê. Không gian tràn ngập mùi hương tinh tế, tiếng nhạc du dương và những tiếng trò chuyện vui vẻ xen lẫn tiếng ly chạm nhẹ.

Ngọc Anh đi vòng quanh, ánh mắt dừng lại trước những gian hàng quyên góp, các bức tranh đấu giá từ thiện. Cô vừa định nhấn tay vào chiếc điện thoại để ghi chú thì một giọng nam trầm, đầy sức hút vang lên phía sau:

“Xin lỗi, cô có thể nhường tôi đi qua một chút được không?”

Cô quay lại, ánh mắt chạm phải một chàng trai đứng cao ráo, chỉnh tề trong bộ vest đen lịch lãm. Gương mặt anh điển trai với đường nét sắc sảo, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác. Một cảm giác khó tả khiến Ngọc Anh chợt nghẹn lời.

“À… dạ, vâng, xin lỗi…” cô lúng túng lùi lại, thừa nhận sự ấn tượng bất ngờ.

Anh gật nhẹ, đôi môi khẽ cong một nụ cười nhưng không quá thân thiện, chỉ đủ để lại ấn tượng mạnh. Ngọc Anh tự nhủ: “Sao ánh mắt anh ấy… khiến tim mình đập loạn như vậy?”

Cô đi tiếp, nhưng bất giác ánh mắt lại bị hút về phía anh. Chàng trai ấy, rõ ràng là một người khác biệt hoàn toàn so với những nhân vật cô từng gặp trong đời sống thường nhật. Không phải chỉ vì ngoại hình, mà là một cảm giác quyền lực và cô đơn xen lẫn, khiến Ngọc Anh vừa sợ vừa tò mò.

Trong khi đó, Hà Dương – nam chính – cũng nhận ra cô gái đứng giữa đám đông, lộ vẻ ngỡ ngàng nhưng không quá sợ hãi. Anh chưa từng gặp cô trước đây, nhưng có điều gì đó khiến anh dừng lại, ánh mắt không rời. Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại: tiếng nhạc, tiếng cười, ánh sáng xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những ánh mắt chạm nhau.

“Cô là ai?” anh thầm hỏi chính mình, nhưng không nói ra.

Ngọc Anh, cảm nhận được sự chú ý, bất giác quay đi, nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là ánh mắt tình cờ thôi… nhưng sao lại khó quên như vậy?”

Chưa kịp định thần, một tiếng xì xào vang lên từ phía bên kia sảnh. Một vài khách mời đã nhận ra chàng trai – Hà Dương – con trai duy nhất của gia tộc Hà, tập đoàn lớn nhất nhì thành phố. Danh tiếng của anh khiến Ngọc Anh càng thấy bối rối: cô, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, đứng giữa tầng lớp thượng lưu, tự nhiên thấy mình nhỏ bé đến lạ thường.

Trong khi đó, Hà Dương vẫn nhìn cô gái ấy lẩn khuất giữa những người tham dự. Anh cảm nhận một luồng cảm xúc kỳ lạ, vừa muốn tiến lại gần, vừa e dè một khoảng cách vô hình. Điều này khiến anh bất ngờ vì lâu lắm rồi, không ai làm tim anh rung động đến vậy, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Không khí sảnh tiệc tiếp tục náo nhiệt, nhưng dường như cả hai đang sống trong thế giới riêng của mình, nơi ánh mắt thay lời nói. Hà Dương đi qua một dãy bàn trưng bày tranh từ thiện, bước chân không vội, nhưng cũng không chậm. Anh đứng trước một bức tranh lớn, ánh mắt vô tình liếc lại nơi Ngọc Anh đang ghi chú trên điện thoại. Khoảnh khắc ấy, một cảm giác kết nối kỳ lạ len lỏi trong tâm trí cả hai.

Ngọc Anh ngẩng đầu, chạm mắt anh một lần nữa. Lần này, cô không còn né tránh, mà nhìn thẳng, như muốn ghi nhớ mọi chi tiết. Một luồng điện lạ chạy qua tim cô, khiến cô gần như mất phương hướng.

“Chắc mình đang tưởng tượng thôi…” cô tự nhủ, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi anh.

Hà Dương mỉm cười nhẹ, bước ra khỏi tầm mắt cô, nhưng trong lòng anh biết: đây chỉ là khởi đầu của một câu chuyện chưa kể, nơi ánh mắt định mệnh đã kết nối hai con người, vượt qua mọi khoảng cách xã hội.

Ngay khi cô quay lưng đi, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng – Hà Mẫn – xuất hiện, bước đến bên anh. Người này là tình cũ của Hà Dương, đôi mắt sắc lẹm, nụ cười đầy toan tính. Hà Mẫn dừng lại, nhìn cô gái đứng xa xa, môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Ngọc Anh không hề hay biết: những ánh mắt hôm nay chỉ là khởi đầu, là mầm mống của những hiểu lầm, thử thách và cảm xúc sẽ theo cô suốt cả cuộc đời.

Buổi tiệc tiếp tục, tiếng cười, ly rượu, ánh sáng chớp nháy, nhưng trong lòng Ngọc Anh vẫn vang lên nhịp tim loạn nhịp, và hình ảnh chàng trai lạ mặt với đôi mắt sâu thẳm ấy không ngừng xuất hiện.

Kết thúc buổi tiệc, khi cô ra về, trong đầu vẫn vang vọng câu hỏi:

“Liệu mình có gặp lại anh ấy không?”

Còn với Hà Dương, trong căn phòng riêng đầy ánh sáng vàng ấm áp, anh ngồi xuống bàn, lặng lẽ nhìn tấm thiệp từ thiện trên tay, suy nghĩ về cô gái nhỏ bé nhưng đặc biệt kia. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm nhận tim mình không thể bình yên, và một suy nghĩ chợt lóe lên:

“Cô ấy… là định mệnh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×