bản lĩnh và tình yêu

Chương 2: Va chạm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Ngọc Anh thức dậy với tâm trạng còn lâng lâng sau buổi tiệc tối qua. Hình ảnh chàng trai với đôi mắt nâu sâu thẳm, bộ vest đen lịch lãm vẫn in đậm trong trí nhớ cô. Dù cố gắng tự nhủ: “Chắc chỉ là ấn tượng thoáng qua thôi, đừng nghĩ nhiều,” tim cô vẫn không thể bình thường.

Cô nhanh chóng chuẩn bị đi làm, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay, cô sẽ tham dự cuộc họp quan trọng với đối tác lớn, nhiệm vụ là chuẩn bị tài liệu và thuyết trình. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực, nhưng trong đầu vẫn không thôi nghĩ đến Hà Dương.

Khi bước vào văn phòng, không khí vẫn náo nhiệt như thường lệ. Các đồng nghiệp đang chuẩn bị tài liệu, in ấn hồ sơ, kiểm tra máy chiếu. Ngọc Anh đi vào phòng làm việc của mình, đặt cặp xuống bàn, rồi bắt đầu rà soát lại từng chi tiết trong slide thuyết trình. Cô luôn muốn mọi thứ hoàn hảo, nhưng không khỏi hồi hộp vì Hà Dương hôm qua xuất hiện trong trí nhớ, khiến tim cô loạn nhịp.

Chưa đầy một giờ sau, một tiếng động lớn vang lên từ cửa chính. Ngọc Anh giật mình, quay lại và lập tức nhận ra người vừa bước vào không ai khác ngoài Hà Dương. Anh đi vào phòng làm việc, dáng người cao ráo, bước đi tự tin nhưng không vội vàng. Ánh mắt anh lướt qua mọi nhân viên, cuối cùng dừng lại ở cô.

Cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, hơi thở gấp gáp. “Anh… anh ấy đến đây… vì mình sao?” cô thầm nhủ. Cô cố gắng bình tĩnh, cúi xuống sắp xếp tài liệu, nhưng tim vẫn đập dồn dập.

Hà Dương tiến đến bàn cô, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực:

“Xin lỗi, tôi có thể xem tài liệu này được không? Tôi nghe nói cô chuẩn bị cho cuộc họp.”

Ngọc Anh ngẩng đầu, cảm giác bối rối tràn ngập. Cô vội vàng đứng thẳng:

“Dạ… dĩ nhiên. Anh… anh là…?”

Anh hơi nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò:

“Tôi là người mà hôm qua cô gặp tại buổi tiệc.”

Cô khẽ giật mình, tim như nhảy loạn. “À… vâng, vậy… mời anh đi theo tôi vào phòng họp. Tài liệu tôi đã chuẩn bị xong.”

Cô dẫn anh vào phòng họp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn trào dâng. Không gian trong phòng họp rộng rãi, ánh sáng chan hòa từ trần kính, nhưng với cô lúc này dường như chỉ còn Hà Dương. Anh đứng gần bàn trình chiếu, ánh mắt chăm chú nhìn slide, đôi tay đặt nhẹ trên bàn nhưng vẫn toát ra sức mạnh và quyền lực.

Khi cô bắt đầu thuyết trình, giọng nói hơi run nhưng đầy tự tin, Hà Dương theo dõi tỉ mỉ từng chi tiết. Khi cô chỉ vào phần số liệu thứ ba, anh nhẹ nhàng lên tiếng:

“Cô nên chú ý phần này, nó chưa khớp với bảng tổng hợp.”

Ngọc Anh giật mình, đỏ mặt, vừa muốn giải thích vừa lo lắng:

“Dạ… tôi… tôi sẽ chỉnh ngay.”

Anh chỉ gật đầu, không nói thêm, nhưng ánh mắt sắc bén nhưng không khắt khe khiến cô cảm thấy bị soi xét, nhưng cũng được quan tâm. Cô tự nhủ: “Sao một người vừa nghiêm nghị vừa tinh tế đến vậy có thể khiến tim mình run rẩy?”

Trong khi thuyết trình, một vài chi tiết bị lỗi nhỏ, Ngọc Anh hơi luống cuống, lúng túng điều chỉnh slide. Hà Dương tiến lại gần, nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách trình bày, giọng trầm nhưng ấm:

“Cô có thể nói trực tiếp hơn, nhấn mạnh vào kết quả chính. Số liệu chi tiết sẽ được ghi trong tài liệu gửi đối tác.”

Cô vừa nghe vừa thấy tim mình loạn nhịp. Khoảnh khắc anh đứng sát bên, thoáng nhìn cô một cái đầy ẩn ý, khiến cô khó lòng tập trung. Những ánh mắt chạm nhau nhiều lần, nhưng cả hai đều không nói lời nào về cảm xúc đang dâng trào.

Cuộc họp kết thúc, mọi người bắt đầu ra về, nhưng cả hai vẫn ở lại để kiểm tra các tài liệu cuối cùng. Khi Ngọc Anh cúi xuống nhặt một tập hồ sơ rơi, vô tình va vào tay Hà Dương, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Xin lỗi!” cô lập tức nói, cảm giác bối rối hiện rõ trên mặt.

Anh nhìn cô, nụ cười khẽ hiện lên, pha lẫn sự thích thú và nghiêm nghị:

“Cô cứ như thể đang chiến đấu với cả thế giới vậy. Chỉ là mấy tờ hồ sơ thôi mà.”

Ngọc Anh đỏ mặt, không biết trả lời sao, chỉ khẽ cười. Khoảnh khắc chạm tay ấy, trái tim cô rung lên một nhịp lạ lùng. Anh cúi xuống cùng nhặt các tài liệu, ánh mắt không rời cô.

Sau khi dọn xong, Hà Dương nói nhẹ:

“Cô làm việc chăm chỉ, nhưng đừng quá áp lực. Một số chi tiết có thể trao đổi trước với tôi, tránh sai sót.”

Cô gật đầu, vừa ngượng vừa cảm kích:

“Dạ… vâng, tôi sẽ ghi nhớ.”

Khi cả hai bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt lại chạm nhau lần nữa. Cả hai đều cảm nhận một rung động mới lạ, nhưng không dám thừa nhận.

Ngay lúc ấy, từ hành lang, Hà Mẫn xuất hiện. Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp, quyền lực, ánh mắt sắc lẹm khi nhìn Ngọc Anh, nụ cười mỉa mai khẽ nhếch lên:

“À… người mới à? Thật ra không nên xuất hiện trước Hà Dương quá sớm đâu.”

Ngọc Anh hơi lúng túng, chưa kịp phản ứng, nhưng Hà Dương đã đứng chắn trước, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngọc Anh, đừng bận tâm. Chúng ta đi tiếp.”

Cảm giác vừa an toàn vừa kỳ lạ len lỏi trong lòng cô. Dù mới gặp anh hai lần, cô biết đây sẽ là mối quan hệ sẽ thay đổi cuộc đời mình, dù cô chưa biết mọi thử thách sắp tới sẽ ra sao.

Buổi chiều, khi cô rời văn phòng, bước xuống thang máy, hình ảnh anh đứng ở bàn tiếp khách lại hiện lên trong đầu cô. Cô thầm nghĩ:

“Lần thứ hai gặp anh, và chắc chắn… sẽ không phải lần cuối.”

Từ khoảnh khắc đó, một mạch cảm xúc mới len lỏi trong tim Ngọc Anh: tò mò, rung động, một chút sợ hãi trước những thử thách sắp tới – và cả hy vọng về một định mệnh chưa kể…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×