Buổi sáng hôm nay, Trần Ngọc Anh thức dậy với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Hình ảnh buổi gặp chiều hôm qua với Hà Dương vẫn in sâu trong trí óc cô: ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm, cùng cách anh luôn quan tâm nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô tự nhủ: “Mình không thể phủ nhận… tim mình đã rung động từ lúc nào mà không hay biết.”
Khi vừa đến văn phòng, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ trợ lý Hà Dương:
“Anh Dương muốn Ngọc Anh tham gia buổi họp nội bộ quan trọng lúc 10 giờ. Chuẩn bị kỹ nhé.”
Ngọc Anh hít một hơi dài. Đây là buổi họp có sự tham gia của nhiều lãnh đạo cao cấp, đồng thời cũng là cuộc đối đầu gián tiếp với Hà Mẫn, người phụ nữ quyền lực luôn tìm cách tạo áp lực cho cô. Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh, thể hiện năng lực và bản lĩnh.”
Khi vào phòng họp, không khí căng thẳng và trang trọng. Hà Dương đã có mặt, đứng ở đầu bàn. Ánh mắt anh hướng về cô, dịu dàng nhưng cũng nghiêm nghị:
“Ngọc Anh, hôm nay cô cần tự tin. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình. Tôi tin cô sẽ làm tốt.”
Ngọc Anh gật đầu, cố gắng kiềm chế sự lo lắng. Cô bước lên trình bày, giọng run nhưng dần ổn định. Các slide hiện lên từng dự án chi tiết, số liệu chính xác, phản hồi các câu hỏi từ lãnh đạo và đối tác.
Trong lúc thuyết trình, Hà Mẫn xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười mỉa mai hiện rõ:
“Ồ… người mới. Thật tò mò, cô có đủ khả năng để trụ trong môi trường này không?”
Ngọc Anh cảm nhận áp lực nhưng vẫn đứng vững, trả lời:
“Dạ… tôi sẽ nỗ lực hết mình và tin vào khả năng bản thân.”
Hà Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn nghiêm nghị:
“Đừng bận tâm. Hãy tập trung vào công việc.”
Sau buổi họp, Hà Dương mời cô đi tham quan thêm một vài phòng ban quan trọng. Ngọc Anh vừa kinh ngạc vừa phấn khích. Không gian trụ sở chính rộng lớn, trang trí tinh tế, ánh sáng chan hòa và các nhân viên đều chuyên nghiệp, tự tin. Cô cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới này và thế giới mà cô từng quen thuộc, vừa choáng ngợp vừa ngưỡng mộ.
Khi họ đi qua phòng hội nghị, Hà Mẫn lại xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh và giọng mỉa mai:
“Vẫn chưa quen với áp lực sao? Tôi rất tò mò… cô sẽ trụ được bao lâu?”
Ngọc Anh cảm thấy tim đập mạnh, nhưng kiên định:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hà Dương đứng chắn trước cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Ngọc Anh, đừng lo. Cô ấy không ảnh hưởng đến tôi. Tiếp tục đi.”
Ngọc Anh cảm nhận sự bảo vệ mạnh mẽ từ anh, nhưng đồng thời hiểu rằng thế giới này vừa xa hoa vừa đầy thử thách, nơi quyền lực và mưu mô luôn hiện hữu.
Sau khi tham quan xong, Hà Dương dẫn cô lên một tầng cao hơn, nơi có một phòng làm việc riêng dành cho những cuộc họp quan trọng. Không gian yên tĩnh, ánh sáng nhẹ nhàng, bàn ghế bằng gỗ cao cấp, cửa kính nhìn ra toàn thành phố.
“Ngọc Anh, hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô một chút về dự án và… về bản thân cô.”
Cô ngạc nhiên, nhưng gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Anh bước tới, đặt trước mặt cô một ly trà nóng:
“Cô nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục. Tôi muốn cô thoải mái.”
Khoảnh khắc này, trái tim Ngọc Anh như bị chạm đến. Cô cảm nhận một sự dịu dàng, quan tâm không lời, khiến cô vừa hạnh phúc vừa rối bời.
Hà Dương nhìn ra khung cửa kính, giọng trầm:
“Ngọc Anh, tôi biết môi trường này khó khăn với cô. Sẽ có những người không thiện cảm, những thử thách từ công việc và cả từ bên ngoài.”
Ngọc Anh hít sâu, ánh mắt quyết tâm:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng. Tôi không muốn thất bại và cũng không muốn làm anh thất vọng.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng dịu dàng:
“Tôi tin cô. Chỉ cần cô tin vào bản thân, mọi chuyện sẽ ổn.”
Khoảnh khắc yên lặng giữa họ, chỉ còn tiếng gió thổi qua cửa kính. Ngọc Anh cảm nhận một mối liên kết lạ thường, vừa gần gũi vừa tinh tế. Cô biết trái tim mình đã bắt đầu rung động mạnh mẽ trước anh, nhưng vẫn ý thức được áp lực và thử thách phía trước.
Ngay lúc đó, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ số lạ:
“Đừng để bản thân bị lừa. Một số người không muốn cô tồn tại ở đây.”
Ngọc Anh cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhìn Hà Dương, ánh mắt đầy lo lắng. Anh nhận ra sự rối loạn trong cô, đặt tay lên vai:
“Đừng lo. Tôi sẽ xử lý tất cả. Cô chỉ cần tập trung vào bản thân và công việc.”
Cô cảm nhận sự bảo vệ mạnh mẽ, vừa an toàn vừa kích thích cảm xúc. Ngọc Anh thầm nghĩ: “Mình đang bước vào một thế giới mới, nơi quyền lực, thử thách và cảm xúc luôn đan xen… và anh ấy chính là điểm tựa duy nhất.”
Buổi chiều, khi họ trở về phòng làm việc, Ngọc Anh nhận ra cảm xúc của mình ngày càng rõ ràng. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Hà Dương đều khiến cô rung động. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng ý thức rằng có những âm mưu từ bên ngoài, từ những người như Hà Mẫn, sẽ làm cho mối quan hệ này không hề đơn giản.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, Hà Dương bất ngờ nói:
“Ngọc Anh, hôm nay tôi muốn cô biết một điều… trong môi trường này, không phải ai cũng rõ ràng và chân thành. Nhưng tôi sẽ luôn bảo vệ cô, nếu cô sẵn sàng tin tưởng.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, cảm giác vừa xao xuyến vừa an toàn:
“Dạ… tôi… tôi tin anh.”
Họ bước ra ngoài, ánh hoàng hôn phủ lên toàn thành phố, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa quyền lực. Ngọc Anh biết rằng đây là một bước ngoặt quan trọng, mở ra cảm xúc, sự thân mật và thử thách mới.
Trong lòng cô, một cảm giác định mệnh và khao khát lan tỏa: đây không chỉ là một công việc hay dự án, mà là bắt đầu của một hành trình đầy thử thách, quyền lực và tình cảm, nơi trái tim cô vừa bồn chồn vừa tràn đầy hy vọng.
Và Ngọc Anh thầm nhủ: “Mình sẽ mạnh mẽ hơn, để không chỉ đứng vững trong môi trường này, mà còn để có thể bước vào thế giới của anh, và đón nhận tất cả những gì phía trước.”