bản lĩnh và tình yêu

Chương 6: Cuộc đối đầu bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, Trần Ngọc Anh thức dậy trong tâm trạng hỗn độn: vừa hồi hộp, vừa căng thẳng. Hình ảnh buổi họp chiều qua vẫn ám ảnh cô, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của Hà Mẫn – người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp nhưng đầy mưu mô, khiến cô khó lòng quên được.

Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh… không được để cảm xúc chi phối. Đây là môi trường mới, mình phải mạnh mẽ hơn.”

Khi vừa đến văn phòng, Ngọc Anh nhận được tin nhắn từ trợ lý Hà Dương:

“Anh Dương muốn gặp Ngọc Anh trong phòng họp lớn lúc 10 giờ. Hãy chuẩn bị kỹ.”

Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây không phải là một buổi họp thông thường, mà là cuộc đối mặt trực tiếp với những người quyền lực, trong đó có cả Hà Mẫn. Cô biết, mình sẽ phải chứng minh năng lực và cả bản lĩnh cá nhân.

Đúng 10 giờ, cô bước vào phòng họp lớn. Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Hà Dương đứng ở đầu bàn, ánh mắt sắc bén, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng:

“Ngọc Anh, hôm nay cô cần tự tin. Hãy thể hiện khả năng và sự chuẩn bị của mình.”

Ngọc Anh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đứng lên trình bày dự án, giọng run run lúc đầu nhưng càng về sau càng tự tin. Hà Dương đứng bên cạnh, thi thoảng nhắc nhẹ, giúp cô tập trung.

Bất ngờ, Hà Mẫn xuất hiện từ cửa phòng họp, nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi:

“À… hóa ra là cô mới, đúng không? Nghe nói là trợ lý thân cận của Hà Dương. Thật tò mò… cô có đủ năng lực để tồn tại ở đây không?”

Ngọc Anh cảm thấy tim mình nhói, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đứng thẳng, giọng kiên định:

“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức, và tôi tin vào khả năng của bản thân.”

Hà Mẫn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:

“Nghe thì hay đấy, nhưng lý thuyết khác với thực tế. Cô sẽ thấy… môi trường này không dành cho người yếu đuối.”

Hà Dương tiến lại gần, giọng trầm nghiêm:

“Ngọc Anh, đừng bận tâm. Tôi tin tưởng cô. Hãy tập trung vào công việc.”

Cô cảm nhận một luồng áp lực nhẹ, nhưng đồng thời cũng thấy sự bảo vệ và tín nhiệm từ Hà Dương. Điều đó khiến cô vừa an tâm vừa rạo rực trong lòng.

Cuộc họp tiếp tục, Ngọc Anh trình bày từng chi tiết dự án, phản hồi câu hỏi từ đối tác và các lãnh đạo khác. Mỗi lần cô gặp khó khăn, Hà Dương lại nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Cô bình tĩnh. Nhấn mạnh kết quả chính, phần chi tiết sẽ giải thích sau.”

Ngọc Anh hít sâu, theo lời anh, giọng ngày càng tự tin. Cô cảm nhận sự tin tưởng mà anh dành cho mình, đồng thời cũng nhận ra tầm quan trọng của sự mạnh mẽ trong môi trường đầy quyền lực này.

Sau cuộc họp, Hà Dương đề nghị cô đi cùng anh tham quan trụ sở chính. Ngọc Anh vừa kinh ngạc vừa thích thú:

Phòng ban sang trọng, trang trí tinh tế

Nhân viên đi lại nhanh nhẹn, ánh mắt tự tin

Mọi thứ được sắp xếp hoàn hảo, khiến cô cảm giác nhỏ bé

Khi đi qua phòng hội nghị, họ gặp lại Hà Mẫn. Người phụ nữ này bước ra, ánh mắt sắc lạnh, giọng mỉa mai:

“Vẫn chưa quen với áp lực sao? Thật sự tôi rất tò mò… cô có thể trụ được bao lâu trong môi trường này?”

Ngọc Anh cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng cố mỉm cười:

“Dạ… tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

Hà Dương đứng giữa, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngọc Anh, đừng bận tâm. Cô ấy không ảnh hưởng đến tôi. Tiếp tục đi.”

Ngọc Anh cảm giác vừa được bảo vệ vừa lo lắng. Cô nhận ra thế giới này xa hoa nhưng đầy áp lực, nơi quyền lực và mưu mô luôn rình rập.

Khi họ đi qua một hành lang dài, Hà Dương dừng lại, ánh mắt sâu thẳm:

“Ngọc Anh, tôi muốn hỏi cô… cô có sợ không?”

Ngọc Anh hơi ngạc nhiên, nhưng trả lời thành thật:

“Dạ… đúng là có một chút. Nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“Đừng sợ. Tôi sẽ đồng hành và giúp cô vượt qua thử thách.”

Cô cảm nhận tim mình ấm áp, nhưng cũng biết rằng còn nhiều thử thách phía trước.

Trong buổi trưa, họ bước vào một phòng họp nhỏ để chuẩn bị chi tiết dự án. Ngọc Anh và Hà Dương ngồi đối diện nhau, ánh mắt thường xuyên chạm nhau, tạo ra một bầu không khí vừa thân mật vừa căng thẳng.

“Ngọc Anh, cô cần hiểu rằng, mọi hành động và quyết định đều có ảnh hưởng lớn. Không chỉ là dự án, mà còn là sự tín nhiệm và niềm tin của tôi.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích:

“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Hà Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Tôi tin cô. Chỉ cần tin vào bản thân, mọi chuyện sẽ ổn.”

Khoảnh khắc yên lặng, hai người nhìn nhau, tim đập nhanh. Ngọc Anh nhận ra cảm xúc của mình đã vượt khỏi ranh giới công việc, bắt đầu rung động mạnh mẽ.

Ngay lúc đó, một tin nhắn bất ngờ đến từ số lạ:

“Cô không nên can thiệp vào chuyện của Hà Dương. Một số người không muốn cô tồn tại ở đây.”

Ngọc Anh đọc tin nhắn, tim đập nhanh. Cô nhận ra không chỉ có áp lực công việc, mà còn có mưu mô từ những người quyền lực.

Hà Dương nhận ra sự lo lắng của cô, đặt tay lên vai:

“Đừng lo. Tôi sẽ xử lý tất cả. Cô chỉ cần tập trung vào bản thân và công việc.”

Cô cảm nhận sự bảo vệ mạnh mẽ, vừa an toàn vừa kích thích cảm xúc. Ngọc Anh tự nhủ: “Mình đang bước vào một thế giới mới… nơi quyền lực, thử thách và cảm xúc luôn đan xen, và anh ấy chính là điểm tựa duy nhất.”

Buổi chiều, khi họ trở về văn phòng, Ngọc Anh vẫn cảm nhận trái tim mình rối bời. Cô biết rằng, cuộc sống mới này vừa là cơ hội, vừa là thử thách, nơi cô phải mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, và đối mặt với những âm mưu từ những người như Hà Mẫn.

Cô hít một hơi dài, tự nhủ: “Mình sẽ không lùi bước… để có thể đứng cạnh anh ấy, và chứng minh bản thân xứng đáng với sự tin tưởng của anh.”

Và trong lòng cô, một cảm giác định mệnh và khao khát lan tỏa: đây không chỉ là công việc hay dự án, mà là bắt đầu của một hành trình đầy thử thách, cảm xúc, quyền lực và định mệnh, nơi trái tim cô vừa bồn chồn vừa tràn đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×